*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Chiến Nghệ Hòa: …!
Một tin tức gây chấn động đối với những người nổi tiếng trên thế giới.
Xác của Saka được tìm thấy!
Được Z – người đứng đầu Thánh Điện tìm thấy!
Sau khi Z ôm thi thể bị ngâm nước đến mức không nhận dạng được của Saka trong một thời gian dài, anh ta đã đích thân đưa cô vào quan tài thủy tinh và tổ chức tang lễ cùng ngày. Tang lễ chỉ có người của Thánh Điện tham dự, nhưng nó đã được truyền hình trực tiếp trên toàn cầu.
Trước khi chôn cất, Z đã đeo chiếc nhẫn kim cương “Ngôi sao vĩnh hằng” màu hồng được mệnh danh là chiếc nhẫn kim cương hồng hàng đầu thế giới vào ngón tay áp út của Saka và trở thành chồng cô.
Trong phòng họp nguy nga, Đổng Duyệt Đồng nhìn chằm chằm các trưởng lão Đường Môn bên dưới với sắc mặt khó coi.
Những người này đều là họ hàng hoặc bạn bè bên phía nhà họ nội và họ ngoại của Saka. Lúc đầu khi bố mẹ Saka đột nhiên qua đời, để lại cô ta và Saka nương tựa vào nhau mà sống, cô ta vẫn nhớ thái độ của những người này như thế nào.
Sau đó, Saka đã sử dụng những thủ đoạn mạnh mẽ, còn trẻ mà đã có thể làm cho những người này phục tùng, những kẻ lòng dạ lang sói này mới không còn cách nào khác mà trở thành chó vẫy đuôi.
Bây giờ Saka chết rồi, sợ rằng răng nanh chó sói của họ sẽ lộ ra một lần nữa.
“Saka là chị gái của tôi, bây giờ chị ấy chết rồi, tôi là người thừa kế thứ nhất, tôi không được thừa kế cổ phần của chị ấy, lẽ nào còn nên để cho các người thừa kế à?“.
“Cô hai, cô không được nói như vậy. Tuy Saka là chị cô nhưng con bé cũng là người thân của rất nhiều người ở đây. Ví dụ như tôi, tôi là cậu họ có quan hệ máu mủ với con bé. Xét về tư cách, rất nhiều người trong chúng tôi có tư cách thừa kế cổ phần của con bé hơn cô.”
“Nói như ông thì vừa rồi Z đã kết hôn với thi thể của Saka rồi, anh ta mới là người có tư cách nhất. Có tư cách hơn mấy người nhiều!”
Tam trưởng lão nói: “Như thể làm sao tính được? Cậu ta kết hôn với thi thể chứ đâu phải là Saka tự nguyện kết hôn với cậu ta. Cho dù lên tòa án quốc tế thì tài sản của Saka cũng không thể rơi vào tay cậu ta được. Còn về cô… sợ rằng ông chủ và bà chủ có chết cũng không thể ngờ được rằng đứa bé gái năm đó họ nhất thời tốt bụng cứu về đến cuối cùng lại trở thành người thắng cuộc lớn nhất. Không chỉ độc chiếm tài sản của họ, cướp đi người con rể mà họ coi trọng từ lâu, thậm chí ngay cả tính mạng của cô con gái yêu quý có thể cũng mất đi trong tay đứa con gái nuôi đầy dã tâm này.”
Râm!
Đổng Duyệt Đồng tức giận đến mức đập bàn.
Chiếc bàn gỗ dày và dài bị cô ta dùng hết sức đập mạnh, bề mặt lại bị nứt ra. Tuy vết nứt không quá sâu, nhưng sức mạnh hơn người của Đổng Duyệt Đồng vẫn thể hiện rất đầy đủ trước mặt các vị trưởng lão.
Sắc mặt các trưởng lão đều cứng đờ.
“Tam trưởng lão, cơm có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được đầu. Ông nói tôi hại chị ấy, ông có chứng cứ gì không? Nếu như không có chứng cử thì tôi có thể kiện ống tội bôi nhọ danh dự đấy. Đến lúc đó đừng để không lấy được cổ phần mà còn phải ngồi tù.”
Tam trưởng lão: ..