Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 848




MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!


ĐÂY NÈ

*********************************


Tấn Dương đang định bảo Mai Nhược Đan cút đi, anh đã tìm được bác sĩ giỏi hơn rồi, Quân Lạc Dao đã như quyết
định một việc rất quan trọn3g, có nghiến răng | rồi nói: “Hà Cầu Kính là gì chứ, tuy ông ta là bác sĩ hàng đầu về
khoa thần kinh ở thành phố H, nhưng xét ở cả nước1 Z thì ông ta chỉ xếp trong top 5 mà thôi. Tân
| Dương, anh không cần phải sợ cô ta, em có thể bảo bố em tìm bác sĩ giỏi hơn ch9o anh. Em có thể nhờ ông ấy giúp
anh tìm Trịnh Cẩn, bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất nước Z. Anh có thể lên Baidu tìm tên của ông ấy, bâ3y giờ ông
ấy đã là phó viện trưởng của bệnh viện trung tâm châu Để rồi”
Tân Dương sững sờ, bởi vì Quân Lạc Dao trong mắt anh là8 một cô bé đáng thương không có người thân yêu
thương giống như anh vậy, cô cùng quản lý thuê một căn nhà nhỏ.
Đương nhiên Mai Nhược Đạn có biết tình hình của Quân Lạc Dao, đương nhiên cô ta cũng biết sự nỗ lực hằng ngày
của cô để được ra mắt.
Một nghệ sĩ nhỏ phấn đấu như vậy trong Trung Bác, cô ta có thể đè chết chỉ bằng một ngón tay.
Mai Nhược Đan nở nụ cười gợi cảm: “Quân Lạc Dao, có phải cô đã quên cô là nghệ sĩ của Trung Bác rồi không? Tôi
muốn nghiên chết cô chỉ như giẫm chết một con kiến mà thôi. Thế nên cô nên cút ngay khi tôi vẫn còn nói chuyện
tử tế với cô, ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng!”
“Cô? Chèn ép tôi?” Quân Lạc Dao thực sự phải bật cười trước những gì Mai Nhược Đan nói.
“Nếu không phải vì công ty quản lý của Tân Dương quá nát quá bé, không dám so bì với Trung Bác, cô nghĩ Tân
Dương có thể bị chèn ép không? Còn tôi ấy hả? Ha ha, cô thử xem cô có thể chèn được tôi không”
“Không phải chỉ là con gái của một quản lý cấp cao thôi à, bố cô hình như còn chẳng có cá cổ phần trong Trung Bác
nhỉ? Cô nghĩ ông ta có tư cách gì để chèn ép tôi? Còn nữa, người đang làm trời đang nhìn, cô ngang nhiên dùng thủ
đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy để uy hiếp người khác, cho dù có thành công thật đi nữa, cô không sợ người ta trả thù
cô trên giường à?”
“Đúng là con người đã để tiện thì không ai sánh bằng! Tôi thực sự muốn xem xem fan của cô mà biết được người
đẹp mặt lạnh này lại là một kẻ điên cuồng tim lợm. như thế, không biết tam quan có vỡ nát vì có hay không?
Mặt Mai Nhược Đan sầm hẳn xuống. Cô ta cười lạnh một tiếng: “Được thôi, nếu cô đã không sợ như thế, vậy thì
chúng ta cùng chờ xem.”
Nói xong, Mai Nhược Đan cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Mai Thường Kiến.
“Không được gọi!” Tân Dương gầm lên một tiếng giận dữ.
Nhưng Mai Nhược Đạn hoàn toàn không hề nghe lời anh ta.
Trong lúc vội vã, Tân Dương giật lấy cái khăn lau chân vắt ở cạnh giường rồi trói cổ tay Mai Nhược Đan lại, cô ta
ghê tởm đến mức hét lên một tiếng.
Cô ta vứt điện thoại xuống đất, Tân Dương mới buông cổ tay cô ta ra.
“Người đầu! Mau vào đây đi!”
Mai Nhược Đạn hét ầm lên khiến bà Tân tỉnh lại.
Bà Tân chưa bao giờ tỉnh lại sau khi hôn mê, bác sĩ nói đó là do thần kinh ở não bị chèn.


Ban đầu Tân Dương tưởng rất có khả năng mę sẽ không thể nhìn mặt anh ta lần cuối, lúc này thấy mẹ mình tinh lại, Tân Dương vô
cùng mừng rỡ.
“Mẹ.”
Tân Dương đẩy Mai Nhược Đan ra một cách đầy ghét bỏ rồi thụp xuống trước giường mẹ.
Tuy bà Tân đã hôn mê nhiều ngày nhưng trước đó, bà đã nghe rõ mọi chuyện diễn ra trong phòng bệnh nên mới tinh lại vì quá tức
giận.