Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 818




Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Bạch Đồ nhìn hành lang tối om, dịu dàng nói: “Tiểu Lạc, ra đây nào, đừng sợ, nắm tay anh chậm rãi lên đây.”
Trình Thục3 Ngọc hơi ngơ ngác.
Cảnh Lạc gặp mình thì có gì mà phải sợ hãi chứ?
Thế nhưng khi Bạch Đồ dắt một cô gái mặc 1đồ ngủ mỏng manh màu đỏ lên, khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng của
Cảnh Lạc, dù Trình Thục Ngọc đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn 9không nhịn được gào khóc thảm thiết.
“Nhà họ Bạch đáng chết ngàn vạn lần! Sao các người lại hại con gái tôi thành ra 3thế này? Cút! Mày cút cho tạo,
không được đụng vào con gái tạo, đồ biến thái!”
Trình Thục Ngọc gào khản có giọng, giọ8ng bà ta đầy phẫn nộ, tuyệt vọng và sợ hãi, bà ta đẩy Bạch Đồ ra.
Bạch Đồ đã dự đoán được kết quả này, nên khi bà ta xông tới đẩy mình thì hắn ta đã tránh ra rồi.
Mất đi chỗ dựa là Bạch Đồ, trong giây phút nhìn thấy Trình Thục Ngọc, tâm trạng Cảnh Lạc hoàn toàn suy sụp, cả
cơ thể đổ dồn lên người Trình Thục Ngọc, hai mẹ con ngã sõng soài ra đất, khóc lóc ôm chầm lấy nhau.
“Tiểu Lạc, bọn họ đã làm gì con? Sao con lại thành ra thế này? Để mẹ xem vết thương trên người con”
Dứt lời, Trình Thục Ngọc vén áo Cảnh Lạc lên xem.
Những vết bầm tím bên ngoài thôi đã đủ đập vào mắt của người ta rồi, nhưng khi bà ta vén áo của Cảnh Lạc xem
tình hình bên trong, bà ta liền hét toáng lên, suýt nữa ngất xỉu.
Không ngờ con gái cưng của bà ta lại bị bọn họ ngược đãi như vậy.
Những chỗ được quần áo che không có chỗ nào lành lặn. Da thịt chi chít vết cấu, vết roi đánh, vết véo, dấu răng…
“Hu hu hu… Mẹ… Mẹ… Mau cứu con! Mau cứu con!”
Tinh thần Cảnh Lạc đã trở nên hoảng loạn, ánh sáng trong đôi mắt đã bị rút sạch chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, giờ
chỉ còn lại sợ hãi.
“Mày đã làm gì con gái tạo? Mày là đồ táng tận lương tâm, tạo liều mạng với mày!”
Trình Thục Ngọc đứng dậy cho Bạch Đồ một cái tát nhưng bị hắn ta chặn lại.
Bạch Đồ hơi quá sức, cả người Trình Thục Ngọc ngã ra sau, gáy và lưng đập vào ghế.
Sau cú va chạm, Trình Thục Ngọc bị ù tai, mãi không đứng dậy được.
Bà ta đành ngồi dưới đất, chỉ vào Bạch Đồ rồi lại chỉ vào bà Bạch, hung dữ quát tháo: “Bọn cầm thú các người! Các
người tưởng rằng trong xã hội này chỉ những người có tiền như các người là có thể một tay che trời à? Tôi nói cho
các người biết, tôi sẽ kiện các người, tôi sẽ làm theo trình tự pháp luật, tôi sẽ khiến các người phải bồi thường đến
táng gia bại sản”
Nhưng sau khi gào xong, bà ta chỉ nhận được sự cười nhạo khinh thường của bà Bạch.
Bạch Đồ ngồi cạnh bàn, tao nhã uống một ngụm nước.


Ngược lại, Cảnh Lạc đột nhiên bỏ qua nói: “Đừng kiện! Mẹ, cầu xin mẹ đừng kiện, mẹ sẽ hại chết con mất!”
Cảnh Lạc khóc lóc cầu xin khiến Trình Thục Ngọc kinh ngạc đến ngây người.
Trình Thục Ngọc cũng vừa khóc vừa nói: “Tiểu Lạc, rốt cuộc con làm sao vậy? Bọn họ đối xử với con như vậy, sao con không cho
mẹ kiện bọn họ? Lẽ nào con còn lưu luyến tên cặn bã Bạch Đồ này à? Bọn họ là người của nhà họ Đết Bạch Đồ tiếp cận con là vì
trước kia mẹ không tốt với Cảnh Thiên, nên nhà họ Đế muốn tìm con bảo thủ!”
Cảnh Lạc kinh ngạc nhìn mẹ mình, nghĩ đến những gì mình đã trải qua mấy ngày nay, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cả cuộc đời như
sụp đổ, không ngờ là vì con khốn Cảnh Thiên kia!