Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 797




vietwriter.vn


*********************************


Trong khi Khương Vũ Hi nói chuyện, Đế Nhiễm Lạc đã cúi xuống và đỡ nữ phóng viên kia dậy. Nhưng vai của nữ
phóng viên kia dường như đ3ã bị trật khớp, đau đến mức bật khóc.
Để Nhiễm Lạc nói với một vệ sĩ bên cạnh: “Bart, gọi xe cấp cứu đi, nhờ bác sĩ đưa cô ấ1y đến bệnh viện. Lát nữa sau
khi cuộc thi kết thúc tôi sẽ đi thăm cô ấy, tôi sẽ trả tất cả chi phí chữa trị.”
“Vâng.” Vệ sĩ 9làm người kia bị thương đáp lại.
Bởi vì thời buổi này công chúa tương đối hiểm nên mọi người đều rất có thiện cảm và tò mò v3ề công chúa. Giờ
phút này, thấy rõ ràng hỗn loạn là do hai nhóm người gây ra, thế nhưng công chúa nhỏ lại chịu trách nhiệm một
mình,8 lập tức có ấn tượng rất tốt với cô ta. Họ cũng cảm thấy mặc dù nhóm của Cảnh Thiên không phải là dân
nghèo, nhưng chỉ có thể được coi là người bình thường, quả nhiên là khác với công chúa được giáo dục theo tiêu
chuẩn quý tộc.
Để Nhiễm Lạc nói với Khương Vũ Hi bằng một giọng điệu “dễ gần”: “Bỏ đi, chuyện nhỏ thôi, các cô cũng là thí
sinh dự thi đúng không? Cuộc thi là quan trọng nhất. Tôi trả chi phí điều trị của cô ấy là được rồi. Đất nước của các
cô có câu nói: Hữu nghị là số một, cuộc thi là sổ hai.”
Nói xong, cô ta khẽ gật đầu với Khương Vũ Hi đang giận đùng đùng, nở một nụ cười rạng rỡ với công chúng rồi
chuẩn bị rời đi.
“Không hổ là công chúa, năng lực điên đảo thị phi quả thực mạnh hơn người thường.” Để Nhiễm Lạc đã đi được
vài bước nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói phía sau. Cô ta lập tức dừng lại và nhìn về phía Cảnh Thiên.
Cô ta vẫn chưa biết Cảnh Thiên mới chính là cô chủ thực sự của nhà họ Để nước Z. Cho nên khi nhìn thấy Cảnh
Thiên, Để Nhiễm Lạc chỉ tỏ ra khinh thường và ghen tị.
Chỉ là một dân thường mà thôi, dựa vào cái gì mà còn xinh đẹp hơn cả cô ta? “Cô này, tôi không quen cô đúng
không? Nói chuyện khó nghe như vậy là muốn dựa vào tôi để nổi tiếng à? Đây là một cuộc thi dựa vào thực lực,
cho dù cô có dìm tôi thì cũng không thể nâng cao thứ hạng của mình đâu.”
Cảnh Thiên mỉm cười: “Xin lỗi, tôi chỉ đi cùng em trai đến dự thi thôi, tôi không hề muốn dìm cô. Rõ ràng là vệ sĩ
của công chúa Nhiễm Lạc đã xô đẩy người khác, làm người khác bị thương, cô lại nói là cô sẽ chi trả toàn bộ chi phí
chữa trị. Người của cô làm người khác bị thương, lẽ nào cô không nên chi tiền sao? Không nên đưa người ta đến
bệnh viện sao? Cô nói xem, cô như vậy có được tính là điên đảo thị phi không?”


Sắc mặt Để Nhiễm Lạc đã trầm xuống rồi, nhưng để giữ được sự cao quý và tao nhã, cô ta vẫn nở nụ cười.
“Có lẽ cô đã quên. Sở di tất cả họ xúm lại chỗ tôi, còn bị vệ sĩ của tôi đẩy dẫn đến bị thương là vì cô đứng sau đây
một cái. Cô cũng khỏe thật, đúng là không nhìn ra đấy.”