vietwriter.vn
*********************************
Bây giờ bà ta đã hối hận rồi.
“Thanh… Thanh Nghiên, nể… nể tình chúng ta là bạn bè nhiều năm, lúc còn trẻ còn từng 3cùng nhau giết người, cô
tha cho tôi lần này có được không? Thật… thật ra tôi không hận cô, cũng không có ác ý gì cả. Chỉ là1 tôi… giống như
cô nói, chồng tôi lập di chúc, đưa tất cả tiền cho con trai của ông ta mà không cho tôi, hơn nữa còn nói nếu9 con trai
của ông ta chết thì chắc chắn là tôi gây ra, còn đi lập án. Tôi không có đủ vốn xoay vòng nên mới nhận nhiệm vụ
này 3đến giết cô. Cô… cô có thể xem như hôm nay chưa từng gặp tôi không? Tôi không giống Thanh Nhất Quân, tôi
không phải người kh8ông có thân phận, tôi đến tham gia tiệc nhận người thân của nhà cô, tôi có chứng minh ra
vào, nếu tôi biến mất, người nhà tôi sẽ đi tìm tôi.”
“Cô đến giết tôi, còn định giết con gái cưng của tôi, cô nói với tôi là cô không có ác ý? Giết người mà không có ác ý,
vậy chẳng phải trên thế giới này đều ngập tràn yêu thương sao? Hoa Tử, khi nãy cô nói cuộc sống hào môn hai
mươi năm đã thay đổi tôi, tôi thấy người thay đổi là cô mới phải. Đầu cô có độc rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ cho người tẩy
sạch cho cô.”
“Còn về người nhà của cô… Ha ha, cô thật buồn cười. Cô bỏ độc mãn tính cho chồng cô, sau khi bị chồng cô phát
hiện thì đánh đòn phủ đầu, dù không có chứng cứ gây án cụ thể của cô, nhưng từ cách làm của ông ta cũng biết ông
ta biết rõ chuyện cô đã hại ông ta. Nếu không phải do cô mất kiên nhẫn, thật ra người đàn ông đó vẫn đối xử rất tốt
với cô.”
“Bây giờ, ông ta và con trai ông ta chỉ mong cô chết đi thôi. Có điều có lợi hại như thế, bọn họ không giết có được.
Hôm nay cô đến dự tiệc, tôi đã đi tìm chồng cô, cô đoán xem ông ta nói gì với tôi?”
Trong mắt Tạ Thanh Nghiên tràn đầy vẻ xấu xa, tỏ vẻ “bà đây muốn mày chết đấy, mày có sợ không”, Đế Tịnh
Hiên ở bên cạnh thì vẫn luôn nhìn bà bằng ánh mắt cưng chiều. Đã nhiều năm trôi qua, ông nhìn dáng vẻ muốn
làm chuyện xấu của vợ mãi mà không thấy chán.
Hoa Tử cảm thấy không ổn, từ tận đáy lòng bà ta cũng đang run rẩy.
Nhớ đến khi mình luyện tập ám sát, Tạ Thanh Nghiên đã cấu kết với chồng mình, bà ta lập tức cảm thấy không rét
mà run.
Đó là sự phẫn nộ, không cam lòng và sợ hãi vì người đầu ấp tay gối với mình lại cấu kết với kẻ thù muốn hại chết
mình.
Tạ Thanh Nghiên cũng không mong Hoa Tử sẽ trả lời mình: “Ông ta nói với tôi, lát nữa ông ta sẽ dẫn một người
khác về nhà. Còn cô thì kết thúc ở nơi này đi.”
Mắt Hoa Tử co rút dữ dội.
Làm bà chủ hào môn đã hai mươi năm, thật ra Hoa Tử đã không còn là sát thủ hàng đầu từ lâu, thậm chí ngay cả
năng lực cơ bản của sát thủ bà ta cũng đã quên.
Sở dĩ bà ta nhận công việc này một là vì muốn kiếm tiền, hai là cảm thấy mấy năm nay vẫn luôn gặp Tạ Thanh
Nghiên trong các buổi tiệc, đổi phương sẽ không nghi ngờ mình. Cho nên bà ta giữ chân đối phương, người còn lại
đi hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có vấn đề gì. Bà ta có cách giết Tạ Thanh Nghiên sau đó rút lui an toàn.