vietwriter.vn
*********************************
“Khó tin lắm phải không? Giờ cô đã biết tại sao dưới tay anh ấy lại có nhiều người tài như thế rồi chứ? Những sát
thủ và lính đánh thu3ế hàng đầu mà mấy người kiêng dè kia đều do chính tay chồng tôi đào tạo.”
Mắt Hoa Tử trợn to, bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đế1 Tịnh Hiên ốm yếu hóa ra lại là một cao thủ!
Đế Tịnh Hiên liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới, cấp dưới hiểu ý, lập tức tháo mặt nạ9 của Ninja xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt của tên Ninja, hóa ra là người quen, Tạ Thanh Nghiên cười bảo: “Thanh Nhất Quân, anh
th3ật đúng là núi xanh không đổi, nước chảy còn mãi, đã nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn yêu Hoa Tử. Làm kẻ
dự bị suốt hai mươi năm, an8h có hài lòng không?”
Tạ Thanh Nghiện nói tiếng R rất lưu loát, nhưng tên Ninja lại cảm thấy vô cùng chói tai.
“Anh có biết cô ta vẫn luôn mến mộ chồng tôi không?”
Ninja:“…”
“Cô ta luôn mong muốn được sống một cuộc sống bà chủ giàu sang phú quý, vậy nên cô ta thà lấy một ông già 50
tuổi cũng không muốn lấy anh. Ông già 50 tuổi đó đã sống với cô ta hai mươi năm, bây giờ hơn 70 tuổi rồi, khi cô ta
nghĩ mình sắp nhận được tài sản thừa kế, người ta lại cho con mình toàn bộ tài sản, cô ta chỉ nhận được một căn
nhà và một chiếc xe, ngoài ra không có được gì cả.”
Hoa Tử trợn mắt to hơn, tức giận quát: “Thanh Nghiên, cái con khốn này, cô điều tra tôi!”
“Cô đã tới ám sát tối, ám sát con gái tôi rồi, tại sao tôi không thể điều tra có chứ? Hoa Tử, cuộc sống quý bà nhà
giàu giả tạo hai mươi năm đã khiến mỡ lợn làm tắc não cô rồi à? Cô cho rằng chuyện tôi điều tra cô là chuyện khiến
cô rất kinh ngạc à?”
Những lời của Tạ Thanh Nghiên khiến Hoa Tử không còn gì để nói.
Tạ Thanh Nghiên lại quay sang nhìn Thanh Nhất Quân, tiếp tục đả kích: “Thanh Nhất Quân, đại gia già kia đã lớn
tuổi, còn là chồng cũ của cô ta nữa, ông ta còn hiểu rõ cô ta như vậy, không để lại cho cô ta thứ gì nên cuối cùng cô
ta phải quay lại nghề cũ khi đã gần 50. Uổng công anh là một sát thủ máu lạnh, sao lại không thấy rõ bộ mặt thật
của người đàn bà này nhỉ? Đã nhiều năm rồi, không phải cô ta không thích anh, chẳng qua chế anh nghèo nên mới
luôn cho anh hi vọng, lợi dụng để anh bán mạng cho cô ta thôi.”
“Giờ thì hay rồi, cuối cùng thì nguyện vọng của cô ta đã trở thành hiện thực. Anh đã bán mạng cho cô ta, nhưng
anh đoán xem cô ta có biết ơn anh không?”
Đôi mắt Thanh Nhất Quân từ kiên định chuyển sang quật cường rồi lại suy sụp, ông ta im lặng thừa nhận những
lời của Tạ Thanh Nghiên.
Nói xong, Tạ Thanh Nghiên nhìn chồng mình, Đế Tịnh Hiên không nhiều lời, đột nhiên bắn vào giữa chân mày của
Thanh Nhất Quân.
“A…”
Hoa Tử không ngờ Đế Tịnh Hiên lại không hề thầm vấn mà đã giết người ngay lập tức.
Nhìn Thanh Nhất Quân chết không nhắm mắt, trong mắt Hoa Tử không hề đau xót mà chỉ có sự sợ hãi.
Tạ Thanh Nghiên đã quen với tính cách của chồng mình từ lâu, bà không hề nhìn Thanh Nhất Quân đang bị lôi xuống, nói với Hoa
Tử “Anh ta bị cô lôi xuống nước nên không cần phải thẩm vấn nữa.”
Hoa Tử cảm nhận được rằng mình đang va vào nhau cầm cập.