vietwriter.vn
*********************************
Hoa Tử đã bày tư thế luôn, cơ bắp toàn thân đã ở trạng thái bùng nổ.
“Tôi là chim trĩ hay phượng hoàng, lát nữa cô sẽ được cảm nhận thôi.” br>
Nói xong, mỗi tay bà ta cầm một con dao găm mỏng như cánh ve tấn công vào các động mạch chủ của Tạ Thanh
Nghiên.
Bởi vì con dao quá 1mỏng, muốn đâm chết người nhanh chóng là điều không thể, trừ khi có thể đâm thẳng vào sâu
trong hốc mắt, khuấy loạn não bộ hay đâm thẳng vào tim. N9hưng những điều này khá khó.
Dù sao Tạ Thanh Nghiên cũng xuất thân từ sát thủ, tuy đã làm bà chủ nhà giàu mấy chục năm, kỹ năng giảm sút
rấ3t nhiều nhưng Hoa Tử sẽ không khinh địch, dù sao đúng là trước kia Tạ Thanh Nghiện mạnh hơn bà ta.
Nhưng bây giờ bà ta tự tin, hơn hai mươi8 năm nay bà ta vẫn luôn nhận nhiệm vụ, chắc chắn kỹ năng sẽ cao hơn
nhiều so với bà chủ nhà giàu đã về với mái ấm gia đình như Tạ Thanh Nghiện.
Hoa Tử là người nước R, từ tư thế đi đứng và cách tấn công của bà ta có thể thấy tuy cũng có bóng dáng của nước
Z, nhưng dù sao nền tảng vẫn là từ nước R.
Tốc độ tấn công của bà ta, người thường nhìn vào thì thấy vô cùng nhanh, đối với sát thủ cấp chuyên nghiệp cho dù
từng luyện tập thì có lẽ cũng không tránh được hai đòn tấn công của đối phương.
Hoa Tử vừa xông lên đã tấn công liên tục hơn hai mươi lần không ngắt quãng, sử dụng cả tay và chân, tấn công vào
các động mạch chủ của Tạ Thanh Nghiên hoặc những nơi trí mạng.
Điều khiển bà ta ngạc nhiên là Tạ Thanh Nghiên có thể tránh được tất cả một cách dễ dàng.
Ngay lập tức Hoa Tử bắt đầu đợt tấn công thứ hai, nhưng đối với sát thủ, mỗi chiêu của chúng đều nhằm vào điểm
trí mạng của đối phương. Bọn chúng tấn công không hề có bất kỳ sự thăm dò nào, mục đích của chúng chỉ có một,
đó là giết chết đối phương.
Có thể dùng một đòn để giết chết đối phương thì chúng sẽ không dùng hai đòn.
Do đó đòn tấn công của Hoa Tử ngay từ đầu đã là dữ dội nhất, phát huy sức mạnh lớn nhất của mình.
Tuy nhiên ngay cả khi bà ta có vũ khí còn đối phương thì tay không tấc sắt, bà ta vẫn không thể chạm vào một góc
áo của đối phương.
Trái tim Hoa Tử lập tức trầm xuống.
Về cơ bản thì bà ta đã thua.
Dù sao đối phương cũng còn chưa dùng sức.
Nhận thấy điều này, trong lòng Hoa Tử trở nên hỗn loạn.
Sau hơn ba mươi đòn tấn công ở cự ly gần, Hoa Tử nhảy lên, nhảy tới chỗ cách xa Tạ Thanh Nghiên năm mét.
“Không ngờ sống hai mươi năm giàu sang phú quý vẫn chưa khiến cô trở thành kẻ bỏ đi.”
Tạ Thanh Nghiên mỉm cười: “Tôi cũng không ngờ hai mươi năm rồi mà cô lại thụt lùi nhiều như thế. Trước đây khi
còn là bạn, cô kém cỏi, tôi cũng không tiện nói gì cô, bây giờ đã thành kẻ thù thì tôi muốn nói một điều, người phải
cô tới ám sát tôi có thù oán với cô à? Biết rõ tôi rất mạnh nhưng lại phải kẻ gà mờ như cô tới.”
Sắc mặt Hoa Tử hoàn toàn tối sầm, nhưng bà ta cũng không làm gì được Tạ Thanh Nghiên
Bà ta chi bỏ lại câu “coi như cô độc ác” rồi quay người bò chạy.
Mục đích của đối phương không phải giết Tạ Thanh Nghiên mà là giết Đề Cảnh Thiên, vậy nên vừa nãy bà ta chỉ kéo dài thời gian mà
thôi. Dù là sát thủ thì Hoa Tử cũng vẫn rất trân trọng cuộc sống của mình. Ám sát không thành đương nhiên bà ta phải chạy trốn. Cho
dù không kiếm được tiền, cho dù bị đối phương đuổi giết hay mang tiếng xấu, bà ta cũng phải giữ được tính mạng của mình trước.
Nhưng mới chạy được vài bước, Hoa Tử đã cảm thấy chân mình đau nhói. Chỉ loạng choạng một hồi, còn chưa kịp né tránh thì chân
còn lại và hai cánh tay bà ta đều đã trúng đạn.