vietwriter.vn
*********************************
Đế Tịnh Hiên ở bên cạnh cũng có cùng cảm giác với vợ mình.
Dây thần kinh của Thiên Thiên nhà ông hình như không được nhạ3y cảm lắm. Nhưng nghĩ đến thân phận giáo sư J
của con gái, đến Liên minh y học cũng cố gắng lôi kéo, Đế Tịnh Hiên cảm thấy EQ c1ủa con gái mình có lẽ đều
chuyển hết sang chỉ số IQ có phần khác biệt của cô rồi.
Cảnh Thiên quan sát năm cậu chủ nước 9Z và không ngờ Chiến Lệ Xuyên lại là người đẹp trai nhất, khi cô đang suy
nghĩ về việc nếu mình rời xa Chiến Lệ Xuyên có còn tì3m được người đàn ông vừa đẹp trai vừa thuận mắt như anh
không thì phục vụ bên cạnh đột nhiên trượt chân, hất ly rượu vang đỏ đa8ng chuẩn bị mang đến bàn của họ lên váy
cô.
Nhóm đàn ông đang nói chuyện ở bên cạnh thấy vậy thì lập tức ngừng lại. “Em không sao chứ?” Chiến Lệ Xuyên
vội vàng đến bên cạnh, quan tâm hỏi. “Không sao, chỉ bị bẩn vậy thôi.”
Cảnh Thiên mỉm cười nhìn người phục vụ đang không ngừng xin lỗi mình.
“Bộ lễ phục này do Daniel tự tay may, đáng giá một triệu tư, muốn làm sạch mà không khiến nó bị hỏng thì phí giặt
là khoảng ba nghìn tệ. Nếu không giặt sạch được thì cậu cần phải đền. Tuy tiền lương của cậu được coi là cao so với
những người cùng nghề, nhưng cũng không đủ để chi trả một triệu tư, vậy nên tôi cần báo cảnh sát đóng băng tất
cả tài sản của cậu trước, sau đó sa thải cậu.”
Người nói là Đế Vân Hi, giám đốc điều hành tập đoàn Thanh Nghiên.
Sắc mặt phục vụ lập tức trắng bệch.
Cậu ta làm việc này cũng chỉ nhận được một triệu từ đối phương mà thôi, tuy cậu ta sợ nhưng nghĩ cũng chỉ là đổ
rượu lên người Để Cảnh Thiên, đơn giản như vậy mà có thể kiếm được một triệu, cậu ta cảm thấy không phải
chuyện gì lớn nên mới nhận làm.
Nhưng Đế Vân Hi lại nói với cậu ta rằng bộ lễ phục này trị giá một triệu tư, còn bắt cậu ta đền!!!
Cậu ta muốn nói có người cố ý bảo cậu ta đổ rượu lên vảy của cô Đế, nhưng nếu nói ra thì rất có thể cậu ta sẽ phải
đối mặt với việc không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.
Lần này người phục vụ thật sự hoảng sợ, cậu ta vội vàng xin lỗi Cảnh Thiên: “Xin lỗi cô Đề, tôi không cố ý trượt
chân đầu, cầu xin cô độ lượng mà tha cho tôi lần này. Tôi tìm việc không dễ, tiền lương một tháng
của tôi chỉ có sáu nghìn tệ, tôi… trên có mẹ già, dưới còn có con nhỏ, tôi không thể không có công việc này, tất cả tài
sản của tôi chỉ có một ngôi nhà thôi. Cô giàu có như vậy, xin cô bỏ qua cho tôi lần này đi.”
Người phục vụ vẫn còn trẻ, lúc này cậu ta hạ giọng xin lỗi Cảnh Thiên như vậy, mọi người đều nghĩ Cảnh Thiên sẽ
giải quyết vấn đề này một cách khoan dung độ lượng.
Khi Chiến Lệ Xuyên đang định lên tiếng thì cô đã giành nói trước.
“Không cố ý à?” Cảnh Thiên mim cười: “Nơi cậu làm việc là khách sạn Ngự Hoàng, khách sạn bày sao duy nhất của thành phố H.
Gạch lát nền của khách sạn là loại gạch Morpheus tốt nhất nhập khẩu từ châu Trung. Cho dù giày hàng via hè làm từ da cừu bị ướt đi
lên cũng không thể trượt ngã. Mà cậu là nhân viên phục vụ, giày cậu đi đều do công ty đặt làm riêng, tôi không tin công ty lại để các
cậu đi loại giày không chống trượt. Giày chống trượt đi trên nền chống trượt mà cậu nói với tôi rằng cậu không cần thận nên trượt
chân. Nào, cậu biểu diễn lại sự không cần thận của cậu cho tôi, để tôi xem cậu không cần thận đến mức nào mới bị trượt chân như
vậy.”
Người phục vụ: …
“Còn nữa.”
Cảnh Thiên đứng dậy, đạp vào chân người phục vụ.