vietwriter.vn
*********************************
Nhưng sau khi người đàn ông đó quan sát An Nhiên, ánh mắt ông ta chuyển từ đứa bé sang bà
ta, qua lớp mặt nạ, bà ta thấy 3ánh mắt ông lạnh ngắt, sau đó ông ta nói bằng giọng nói lạnh
đến tột cùng: “Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô có thể cầm1 số tiền này đi để sống theo cách mà cô muốn,
nhưng… đừng hòng nhòm ngó gì đến đứa bé này, cũng không được phép nhắc đến trước9 mặt bất kỳ ai, một khi để
tôi phát hiện cô không tuân thủ khế ước giữa chúng ta, năm triệu này sẽ trở thành tấm vé đưa cô xuống3 địa ngục.”
Nói xong, ông ta mặc kệ hai người đã từng trần trụi ôm ấp, bế đứa trẻ bỏ đi một cách không hề lưu luyến.
Tuy bà ta đã chuẩn bị tốt về mặt tư tưởng khi đồng ý sinh con cho người ta, tuy rằng bà ta chưa từng thấy mặt mũi
người đàn ông đó như thế nào từ đầu đến cuối, nhưng hơi thở đàn ông đặc biệt của ông ta đã khắc sâu vào tim bà
ta.
“Tôi không cần tiền, tôi có thể không lấy một đồng nào cả! Anh để tôi ở lại bên anh, ở lại bên con được không? Tôi
xin anh!”
Bà ta hét to về phía bóng lưng của người đàn ông, nhưng không hề nhận được dù chỉ một thoáng dừng chân của
người đó.
Trợ lý của ông ta, cũng chính là người đàn ông vứt Đế Cảnh Thiên xuống sông sau đó đi đến trước mặt bà ta và
cảnh cáo: “Trình Thục Ngọc, không muốn chết ở đây thì im miệng đi. Chủ nhân của tôi nể mặt cô sinh con đúng
hạn, hơn nữa đứa con cũng khá xinh xắn nên đã tha cho cô rồi. Nếu là người khác thì e rằng bây giờ cô đã…”
Nói xong, người đó làm hành động cứa cổ.
“Cô chỉ là một cái máy đẻ, tuyệt đối đừng ảo tưởng làm mẹ của đứa bé này. Một là cô không xứng, hai là cô không
có cái số đó. Cầm năm triệu này rồi cút ngay đi, còn xuất hiện trước mặt chủ nhân của tôi nữa thì đó sẽ là lúc cô bị
diệt khẩu đấy.”
Người đó dứt lời rồi vứt cho bà ta một tấm thẻ ngân hàng, sau đó, tất cả mọi người trong nhà đều rút hết.
Bà ta cứ sống mãi ở căn nhà đó mà không nỡ chuyển đi, sau đó thì cứu Đế Cảnh Thiên mà bà ta tưởng là con gái
mình. Cho đến hơn một tháng sau, chủ nhà muốn lấy lại nhà, bà ta mới biết căn nhà này chỉ là nhà thuê mà thôi.
Khi đó bà ta không hiểu vì sao người đàn ông đó lại muốn để bà ta sinh con, rồi lại vứt con của hai người đi. Bây
giờ biết thì hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Nghĩ đến người đàn ông đó, Trình Thục Ngọc vừa sợ vừa muốn tiếp cận vô cùng.
Bây giờ con gái đã lớn, bà ta vẫn mong ba người có thể đoàn tụ với nhau.
Đế An Nhiên nhìn Trình Thục Ngọc ảo tưởng linh tinh, trong lòng thấy thẹn quá hóa giận, nhưng cuộc sống lá ngọc
cành vàng bao năm đã khiến cô ta có được phong thái của một người bề trên.
“Tôi có thể đưa bà sang đó, bà cũng có thể sống cùng tôi.”
Trình Thục Ngọc nghe vậy, mắt sáng bừng lên.
Nhưng bà ta còn chưa kịp vui mừng đã bị hắt nước lạnh thấu tim: “Nhưng bà đến rồi còn mạng mà đi hay không
thì tôi không bảo đảm được đâu.”
Trình Thục Ngọc nuốt nước bọt: “Nói thế nào thì nước Z cũng là nước pháp chế, ông ấy… ông ấy có hung ác đến
mấy, cho dù là dân xã hội thì cũng không đến mức động chút là giết người chứ! Hơn nữa mẹ là mẹ ruột của con,
vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra con, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao!”
Đế An Nhiên mim cười: “Dân xã hội đã là gì? Có biết thế giới ngầm, lính đánh thuế ở nước ngoài không?”
Trình Thục Ngọc: …!!
Đương nhiên là bà ta biết.
Nhưng những danh từ đó đều tồn tại trong phim, với thân phận của bà ta thì làm sao có thể tiếp xúc được với những thứ như thế?