vietwriter.vn
*********************************
Lúc đó nhà của họ bị cháy, không tìm được nhà để ở, tất cả các nhà khá khẩm ở Lam Cảnh Loan đều đã bị người
hầu của nhà kia3 thuê hoặc mua, bà ta đã có cảm giác họ nhằm vào mình.
Nhưng sau khi sang gây sự, sở dĩ bà ta thôi làm ầm lên, một1 mặt là vì phát hiện nhà đó ngang ngược ương ngạnh
và có vệ sĩ không tầm thường, mặt khác, bà ta phát hiện ra mình không h9ề quen biết gì hai vợ chồng kia.
Lúc đó chỉ thấy họ trông quen mắt mà thôi, bây giờ nghĩ lại, con khốn Cảnh Thiên 3đó có cái tướng y hệt như hai vợ
chồng kia đấy thôi? Tuy mỗi người chỉ giống một hai phần, nhưng phong thái của Cảnh Thiên8 thì thực sự giống
hệt như người phụ nữ xinh đẹp lẳng lơ kia.
Nghĩ đến những chuyện này, Trình Thục Ngọc lạnh cả trái tim, huyết áp giảm đột ngột, bà ta lạnh từ đầu đến chân
như rơi vào hầm băng.
“Bọn họ… bọn họ dám đến Lam Cảnh Loan đốt nhà của mẹ! Còn… còn có thiên lý nữa không?”
Đế An Nhiên bình thản uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Bọn họ chính là thiên lý. Tôi không muốn nói nhiều
nữa, nếu bà không tin thì có thể tự sang nhà họ Bạch xem tình hình của Cảnh Lạc, xem nó thật sự sống cuộc đời của
một mợ chủ nhà giàu hay là sống không bằng chết trong gia đình giàu có.”
Thấy Đế An Nhiên muốn đi, Trình Thục Ngọc vội vàng gọi cô ta lại.
“An Nhiên, con đi đâu thế?”
“Đương nhiên là về nhà rồi.”
“Không phải con bị bọn họ đuổi đi rồi à? Con… con sống ở đâu? Hay là… mẹ đi cùng con nhé!” Đế An Nhiên nhìn
bà ta một cách lạnh lùng, trong mắt tràn ngập vẻ giễu cợt. “Tôi muốn về chỗ bố tôi, bố ruột tôi. Bà chắc chắn là bà
muốn đi cùng tôi chứ?”
Trình Thục Ngọc nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ mong đợi.
Tuy chưa bao giờ được thấy mặt mũi người đó, nhưng Trình Thục Ngọc thực sự mong nhớ về bố ruột của Đế An
Nhiên. Bởi vì bà ta chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào quyền thế và có dáng người đẹp đến vậy.
“Mẹ… An Nhiên à, mẹ chưa bao giờ được ở bên con, chăm sóc cho con. Bây giờ con đã rời khỏi nhà họ Đế rồi, hãy
để mẹ sang chăm sóc cho con nhé. Bố con ở đó thì càng hay, mẹ có thể cùng con sang đó chăm sóc cho hai bố con
con.”
Tuy ngoài mặt không thể hiện ra nhưng trong lòng Đế An Nhiên lại khinh bỉ đến cùng cực. “Chẳng lẽ bà đã quên
khi xưa sinh tôi ra rồi lấy tiền của bố tôi, bố tôi đã nói gì với bà rồi à?”
Trình Thục Ngọc nghe vậy, khuôn mặt đang tươi cười nịnh nọt cứng lại.
Năm đó, khi bà ta sinh Đế An nhiên, nghe thấy tiếng khóc của cô ta, bà ta đã mềm lòng. Thế là bà ta vươn tay nói
với bác sĩ riêng đang bế con của mình: “Nó là trai hay gái thế? Mau, cho tôi xem một chút!”
“Con gái.”
Bác sĩ trả lời bà ta nhưng không hề bế con cho bà ta xem mà quay người lại, đưa cho bố của An Nhiên.
Người đàn ông bể đứa bé trong lòng, nhìn rất kỹ càng, khác hắn với bộ dạng phân tâm khi mây mưa với bà ta.
Khi đó bà ta bỗng có một ý nghĩ không thực tế, đó chính là,
tinh của hai người.
ta mong có thê ở bên người đàn ông lạnh lẽo này, cùng chăm sóc kết