vietwriter.vn
*********************************
KHÔNG ĐƯỢC?
Tuy mẹ nghĩ có khả năng là nó giống bố hơn, nhưng lại thấy dù gì cũng chui từ bụng mẹ ra, có thể nào thì cũng
phải có gì đó 3giống mẹ chứ, cho nên mới đưa nó đi xét nghiệm. Xét nghiệm ra rồi mới phát hiện nó hoàn toàn
không phải con của mẹ.
Sau đó liên tưởng đ1ến hoàn cảnh khi trợ lý của bố con vứt bỏ nó, mẹ biết ngay có lẽ nó là đứa trẻ tráo đổi thân
phận với con. Khi đó mẹ muốn giết chết nó đã là đi9ều không thế rồi, thế nên chỉ có thế ngược đãi nó.”
“Vậy thì vì sao bà còn gả cô ta cho anh ba? Vì sao???” Đế An Nhiên đột ngột làm khó3 dễ.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ta lộ vẻ hung ác sau khi bước vào cửa.
“Anh… anh ba?” Trình Thục Ngọc tỉnh ra: “Con nói Chiế8n Lê Xuyên?”
Nghe thấy Trình Thục Ngọc nhắc đến tên Chiến Lê Xuyên, Đế An Nhiên cảm thấy cả trái tim mình đang cháy rực.
Cô ta đột ngột đứng dậy, nhìn Trình Thục Ngọc rồi gầm lên giận dữ: “Bà có biết cả đời này người đàn ông duy nhất
mà tôi thích chính là Chiến Lê Xuyên không?”
Trình Thục Ngọc: …!!!
“Nếu bà đã trao tôi rồi, vậy thì nên bảo vệ tôi, để tôi được ở nhà họ Đế mãi mãi. Nếu bà không muốn bảo vệ tối thì
nên nhận tôi về sớm, rồi gả tôi cho Chiến Lê Xuyên! Nhưng mà bà!!! Khi tôi cần nhà họ Đế, bà để Cảnh Thiên trở
thành người nổi tiếng, để người nhà nhận cô ta về. Còn khi không nên đối xử tốt với cô ta, bà lại gả cô ta cho Chiến
Lê Xuyên giàu nhất thành phố H. Đầu óc bà có vấn đề à?”
Đối mặt với màn gào thét của con gái, Trình Thục Ngọc cũng ngơ ngác, vô cùng bất an.
Bà lắc đầu: “Mẹ… mẹ không biết… mẹ không biết mà!”
“Không biết không biết! Cái gì bà cũng không biết! Nhưng lại hại tôi thành bộ dạng thảm hại như bây giờ! Bố mẹ
tôi bị Đế Cảnh Thiên cạy đi mất rồi! Người đàn ông tôi yêu cũng bị Đế Cảnh Thiên mang đi mất rồi! Bây giờ bạn bè
của tôi đều chửi tôi là đồ giả mạo! Những người từng thân thiết với tôi, bây
bữa cơm với bố mẹ tôi, bọn họ cũng đuổi cả tôi ra khỏi nhà vì Cảnh Thiên đang ở đó!”
“Tôi khó khăn lắm mới dùng tiền của mình để mua một trang trại rượu ở nước ngoài, tôi đầu tư một trăm triệu, bồi
dưỡng nông dân, trả lương cao mời người pha chế, khó khăn lắm mới khiến giá trị thị trường cao lên gần gấp đôi,
sắp kiếm được tiền rồi thì bố mẹ tôi lại tặng trang trại rượu đó cho Cảnh Thiên, nói cô ta mới là con gái của họ, mọi
thứ của tôi đều nên cho cô ta.”
“Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì để bị các người đối xử như thế? Có phải tôi lựa chọn đổi bố mẹ đâu! Là các người động tay vào
cuộc đời tôi ngay từ khi tôi vừa mới ra đời. Nhưng vì sao các người không động tay triệt để luôn đi? Cho dù bỏ dở nửa chừng, vì sao
bà lại gả Đế Cành Thiên cho người đàn ông hoàn hảo như Chiến Lê Xuyên? Bà có biết dù anh ấy liệt rồi, anh ấy vẫn là một người đàn
ông hoàn mỹ? Vì sao bà lại bán Đế Cảnh Thiên cho Chiến Lê Xuyên?”
Trình Thục Ngọc há hốc miệng. “Con nói gì cơ? Con ăn một bữa cơm ở nhà con mà bọn họ cũng không cho phép? Bọn họ là bố mẹ
con cơ mà! Cho dù không phải ruột thịt thì cũng là họ một tạay nuôi con lớn lên, dựa vào cái gì mà không thế được ăn một bữa cơm?”
“Còn nữa… trang trại rượu là do con thành lập, dựa vào cái gì mà bọn họ lại đem tặng cho Đế Cảnh Thiên? Bọn họ bắt con nhường thì
con nhường thật sao? Đó là thứ do con vất và kiếm về mà!”
Đế An Nhiên nhìn Trình Thục Ngọc với vẻ không dám tin, sắc mặt cô ta như “sao mà ngu đến thế này được nhi?”, không nhịn được
mà bật cười vì tức.