vietwriter.vn
*********************************
Cho nên xin bác đừng quá thiên vị. Dù sao thì Thiên Thiên chỉ kết hôn với Chiến Lê Xuyên mà thôi, cô ấy không hề
yêu Chiến Lê X3uyên.”
Dứt lời, Đỗ Ngôn Tranh khẽ gật đầu với Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên, bước đôi chân dài nghịch thiên của
mình1 rời đi.
Lúc buổi tiệc sắp kết thúc, Cảnh Thiên đi vệ sinh xong đi ra, đang đứng rửa tay thì cô nhận ra cửa đã bị khóa9 lại.
Cảnh Thiên bình tĩnh vẩy tay, lấy một tờ khăn giấy ra lau khô tay.
Lúc này mới có một người đi tới từ bê3n cạnh.
Người này chính là Đỗ Ngôn Tranh cả đêm đều chú ý đến cô.
Người đàn ông có đường nét rất rõ ràng, mặc 8bộ vest màu đen giống như Chiến Lê Xuyên, khí chất chín chắn cao
quý tựa như một vị thần, là vương giả trời sinh.
Lúc này, anh ta nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên, trong đáy mắt là vẻ sâu thẳm khó hiểu. Đây là một người đàn
ông từng giết vô số người, mỗi khi nhìn thấy anh ta đều giống như nhìn thấy hoa bỉ ngạn bên cầu Nại Hà vậy.
Cho nên khi còn bé, cô đặt tên cho mình là Saka.
Nhưng cô đã ngắm hoa bỉ ngạn đủ rồi, mà Saka cũng đã chết.
Bây giờ khí chất của người đàn ông này đã khác.
Dù vẫn giống như một đóa hoa bỉ ngạn sáng rực tượng trưng cho cái chết, nhưng lại là một đóa hoa bỉ ngạn được
gió mát của nhân gian thổi qua.
Trên người có thêm chút hơi thở của cuộc sống và một chút dịu dàng.
Cô còn chưa lên tiếng, đối phương đã cất lời.
“Trước kia là tôi không đúng, tôi biết tôi làm sai, khiến em sợ hãi, khiến em muốn tránh xa tôi, thậm chí đến cuối
cùng em còn hận tôi. Tôi rất đáng hận, thậm chí là đáng chết. Tôi cũng nhận ra mình không ổn, nhưng khi đó tôi
không thể khống chế được.”
“Tôi không muốn em đi gặp bất cứ một người đàn ông nào. Dù là một người cũng không được! Nhìn thấy rồi, tôi sẽ
không nhịn được mà muốn hủy diệt, không chỉ là hủy diệt đối phương, hủy diệt em, thậm chí là hủy diệt chính tôi,
hủy diệt cả thế giới.
Tôi biết tôi bị bệnh, cho nên tôi mới rời xa em đi chữa tâm bệnh của mình. Cũng giống bệnh trầm cảm của em, tôi
mắc bệnh hàng cảm. Có lẽ là do chuỗi RNA đột biến khác với người bình thường trong cơ thể tôi tạo thành.”
“Bây giờ tôi vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng tôi sẽ khống chế bản thân không tổn thương em, không tổn thương những
người bên cạnh em.”
Cảnh Thiên yên lặng nghe anh ta nói.
Khoảng thời gian nghiên cứu về chuỗi di truyền kỳ lạ này, cô đã phát hiện thông qua thuốc của mình lúc trước, nó
sẽ dẫn tới yếu tố bạo lực trong người Đỗ Ngôn Tranh, khiến anh ta mất khống chế.
Cô cũng đã hiểu tại sao lúc đối phương tỏ tình bị từ chối, anh ta lại cực đoan nhất có trong căn hầm bí mật tối tăm,
không cho cô nhìn thấy ánh mặt trời.
Cũng biết tại sao khi anh ta đánh cô bằng roi lại nhẫn tâm, không nể tình như thế. Tất cả mọi chuyện đều vì lúc đó
anh ta hoàn toàn bị mất khống chế.
Nhưng…
Như thế thì sao?
Tổn thương chính là tổn thương.
Anh ta tổn thương cô, bóng ma tâm lý anh ta đem lại cho cô cũng sẽ không vì biết anh ta bị bệnh mà xóa bỏ.
Đó là cơn ác mộng khắc sâu trong lòng, cả đời cũng không xóa đi được.
“Anh Đỗ, anh đang nói gì thế? Tôi không hiểu gì cả. Nếu anh muốn đến Viện nghiên cứu Lawrence khám bệnh thì tôi hoan nghênh.
Nhưng anh chặn tôi trong nhà vệ sinh như thế này, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt cho danh tiếng của tôi lắm.”