vietwriter.vn
*********************************
Bác Đế, bác có từng nghĩ đến việc, Thiên Thiên xuất sắc như thế, tại sao cô ấy lại bằng lòng lấy Chiến Lê Xuyên
không? Cháu3 không phủ nhận sự ưu tú của Chiến Lê Xuyên, nhưng lúc đó Chiến Lê Xuyên chỉ là một tên bại liệt,
anh ta có tư cách gì ở b1ên Thiên
Thiên chứ?”
“Không phải đã nói là do vợ chồng nhà họ Cảnh bán Thiên Thiên nhà bác đi hay sao?”
“Phải, họ bán Thiên Thiên đi, cho nên Thiên Thiên mới lấy Chiến Lê Xuyên. Nhưng trước khi bán Thiên Thiên thì
sao?” 3
“Trước khi bán? Lúc trước bạn trai của con bé là Tần Dịch chứ đâu phải cháu!” Tạ Thanh Nghiên cảm thấy kỳ lạ.
8
Đỗ Ngôn Tranh: …
Chắc chắn anh ta sẽ không nói ra chuyện Đế Cảnh Thiên chính là Saka. Cho nên chỉ có thể nói: “Tần Dịch chẳng là
gì trong lòng Thiên Thiên cả. Hai người đừng để vẻ ngoài che mắt.”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu: “Nói thế cũng phải. Mặc dù trước đây có người nói Thiên Thiên nhà bác rất thích Tần
Dịch, nhưng bác thấy Thiên Thiên ra tay với Tần Dịch không hề nể tình chút nào.”
Nói xong, bà lại nhìn Đỗ Ngôn Tranh: “Vậy cháu cho bác biết, cháu và Thiên Thiên có quan hệ gì? Cháu không nói
với bác thì bác giúp đỡ cháu, an ủi cháu thế nào đây?”
Đỗ Ngôn Tranh nhìn dáng vẻ không ngại lớn chuyện của Tạ Thanh Nghiên, biết người phụ nữ này ở trong nước là
một bà chủ nhà giàu ngây thơ, nhưng ở nước ngoài lại rất ngang tàng. Anh ta nói: “Không cần bác phải tốn công
sức đâu ạ, chuyện của cháu, cháu sẽ tự nghĩ cách. Nhưng hai người yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm chuyện
tổn hại đến Thiên Thiên đâu.”
Đế Tịnh Hiên không nói gì, ông cảm thấy mình không thể tùy tiện tán thành lời nói này.
Tạ Thanh Nghiên thì lập tức phản bác: “Tuy cháu nói là mình sẽ không làm tổn hại đến Thiên Thiên, nhưng không
có nghĩa là cháu sẽ không làm tổn hại đến A Xuyên. Cháu làm hại A Xuyên, Thiên Thiên
nhà bác vẫn sẽ đau lòng.”
“Nếu Chiến Lê Xuyên yếu đuối đến mức ai cũng có thể làm hại anh ta được, vậy anh ta có tư cách gì ở bên cạnh
Thiên Thiên? Nếu không nhờ Thiên Thiên, bây giờ Chiến Lê Xuyên vẫn là một tên tàn phế, chẳng lẽ hai người cảm
thấy Thiên Thiên nên bảo vệ Chiến Lê Xuyên cả đời sao?”
Tạ Thanh Nghiên bĩu môi: “Nhưng cháu đâu phải người bình thường! Ở nước Z này, chỉ có một mình cháu là
người tuổi còn trẻ mà đã trở thành tướng S, đồng thời có thể nắm trong tay tập đoàn to lớn của nhà họ Đỗ. Vân Hi
nhà bác dựa vào bố nó, Trạch Huân dù là tướng S nhưng lại không kinh doanh, tuy A Xuyên là thiên tài kinh doanh
và thiết kế, nhưng thằng bé lại không có giá trị vũ lực. Người như cháu mà gọi là ai cũng có thể à? Cháu ra tay với
A Xuyên rõ ràng là đang bắt nạt người khác!”
Đỗ Ngôn Tranh bị những lời phản bác của Tạ Thanh Nghiên làm cho phát phiền, nhưng bây giờ người phụ nữ này
đã là mẹ cô, anh ta không thể không tôn trọng.
Cuối cùng Đỗ Ngôn Tranh chỉ có thể nói: “Bác yên tâm, nếu Thiên Thiên không quan tâm đến cháu, cháu sẽ không
bám riết lấy nữa.”
“Bác không thấy con bé quan tâm cháu. Bác chi thấy con bé hơi ghét cháu thôi. Cháu đừng để ý nhé, bác nói chuyện khách quan
không cố ý nhằm vào cháu, bác thật sự cảm thấy thế.”
“Bác gái, trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có mối hận vô duyên vô cớ. Cô ấy ghét cháu là có lý do, mà
cháu bị cô ấy ghét cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của cháu. Nếu bác không biết thì mong bác có thể tìm hiểu thêm con gái của mình. Ví
dụ như cô ấy làm gì, có sản nghiệp nào, tính cách cô ấy ra sao, bên cạnh có những người bạn nào. Những điều này cháu đều biết, còn
bác thì sao?”
Tạ Thanh Nghiên: …
“Bác gái, nếu có một ngày cháu trở thành con rể bác, cháu cũng sẽ đối xử tốt với Thiên Thiên, hiếu thảo với bác và bác trai.”