vietwriter.vn
*********************************
Chú nói đi, chuyện tìm được con gái ruột lớn như vậy, không lập tức thông báo cho bọn anh thì cũng thôi, bây giờ
ngay cả những hào môn của châu Đ3ể kia cũng
biết Đế Tịnh Hiên đã tìm được con gái, người làm bác cả như anh, người làm ông ngoại như bố lại biết cuối cùng.
Rốt cuộc chủ 1có coi bọn anh là người một nhà không đấy?”
Tạ Minh Viên vô cùng tức giận.
Hai tiếng đồng hồ trên máy bay và một tiếng ngồi xe t9ới đây, tổng cộng ba tiếng, ông ta luôn bị bố mình mắng.
Mối thù này đương nhiên Tạ Minh Viên phải tính lên đầu Đế Tịnh Hiên rồi.
Đế Tịn3h Hiên cũng biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, vội vàng khép nép xin lỗi bố vợ và anh vợ.
“Con xin lỗi bố, xin lỗi anh cả. Đúng là chuy8ện này con đã làm không tốt. Khi đó VÌ vui quá nên quên mất không
nói chuyện quan trọng như vậy với mọi người. Đợi sau khi kết thúc bữa tiệc, bổ và anh cả phạt con thế nào cũng
được.”
Để Tịnh Hiền cúi đầu, dù đã lấy vợ ba mươi hai năm rồi, nhưng người con rể như ông không bao giờ ngóc đầu lên
được trước mặt bố vợ và anh vợ.
Theo như cách nói của họ, một mặt, ông là người là lừa gạt vợ mình khi bà mới mười tám tuổi, mặt khác, ông còn
không bằng cầm thú” khi khiến vợ mình sinh ra Đế Vân Hi khi mới mười chín tuổi, quan trọng nhất cũng là điều
cho đến tận bây giờ họ vẫn canh cánh trong lòng, con đường của ông quả dã man, thường xuyên khiến cho vợ mình
rơi vào nguy hiểm. Nhất là ngày vợ ông sinh con gái, đồng thời cũng là ngày nhà họ Tạ tìm tới, vợ ông sinh ra con
gái trong bệnh viện một mình. Đây là điều mà họ không thể chấp nhận được nhất.
“Bố, chuyện này không thể trách Tịnh Hiên được” Tạ Thanh Nghiên nhanh chóng nói đỡ cho ông xã đáng thương.
“Ban đầu Tịnh Hiên không biết gì, thằng nhóc thối tha Vân Tiếu là người đầu tiên phát hiện ra Thiên Thiên có vấn
đề, đã làm xét nghiệm ADN với con bé. Hơn nữa thằng bé cũng không nói với con, con tới để xem con dâu tương
lai mới phát hiện đó là con gái ruột của mình”
“Con kích động quá, ngay cả Tịnh Hiên cũng quên luôn, cả ngày suy nghĩ xem phải tiếp cận con gái như thế nào.
Bố cũng biết đấy, Thiên Thiên xa chúng con hai mươi năm, chịu đủ mọi khổ cực, người làm mẹ như con đau lòng
và vui mừng đến mức nào chứ? Cho nên con kích động quá, đừng nói là quên không gọi điện cho bố, ngay cả Tịnh
Hiên, Vân Hi và Vân Mặc, con cũng quên không nói luôn. Nếu không phải họ cảm thấy hành tung của con bí hiểm
theo con đến thành phố H thì họ cũng không biết đâu.”
Bà nói xong còn ngọt ngào lắc cánh tay ông cụ Tạ: “Hơn nữa Tịnh Hiên bảo con nói với bố, là con quên mất, bố
đừng giận nữa mà. Chúng con không phải cố ý đâu.”
Nếu ở trong xã hội cũ, nếu ông cụ Tạ là phụ nữ thì chính là loại mẹ ghẻ, mẹ chồng độc ác điển hình đấy. Nhìn con
rể, có thể nào cũng chướng mắt, mặt ông cụ luôn xị ra.