Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 732




vietwriter.vn


*********************************


Ban đầu còn tưởng chồng bà sẽ không sống được bao lâu nữa, bà đã nghĩ đến chuyện đi cùng chồng rồi, ai ngờ hi
vọng lại đến…
Thế là quên luôn3 bố già, anh trai và hai thằng cháu.
Tạ Minh Viên cũng bứt rứt giống Tạ Thanh Nghiên.
Biết em gái không đáng tin rồi, không ngờ bà lạ1i không đáng tin đến mức này.
Tạ Minh Viên gồng mình gọi điện sang cho ông cụ, giải thích rõ tình hình.
Quả nhiên, ông cụ măng ông té9 tát đúng như sự mong đợi của mọi người.
Nói là ông không hề quan tâm đến em gái ruột, người như ông không xứng làm anh. Sau đó lại nhớ về nă3m xưa cả
buổi trời, nhấn mạnh em gái ông lưu lạc bên ngoài từ nhỏ là VÌ gia tộc, bây giờ khó khăn lắm mới quay về được,
ông phải bảo vệ em gái thật k8ỹ càng mới phải.
Em gái hồ đồ, chẳng lẽ ông cũng hồ đồ? Sở dĩ gây nên hậu quả như hôm nay chính là vì ông không hề quan tâm
đến em gái. Nếu ông có thể gọi điện cho em gái hằng ngày, quan tâm đến em gái thân yêu hàng ngày, sự việc sẽ
không như thế này, nhà họ Tạ cũng sẽ không bị người ta chê cười.
Cả châu Đế, cả thành phố H đều biết thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Tạ đã tìm được về rồi, còn nhà họ Tạ lại
là người cuối cùng biết được.
Nhục nhã!
Mà người khơi mào dẫn đến sự nhục nhã này chính là Tạ Minh Viên!
Tạ Minh Viên, một tổng tư lệnh quát ra gió gầm ra mưa, một đại tướng quân đức cao vọng trọng lại như một đứa
cháu trai trước mặt bố mình, nghe ông chửi suốt mười lăm phút.
Vừa tròn mười lăm phút không thừa không thiếu một giây, Tạ Minh Viên nói: “Bố, đã ba giờ mười lăm phút rồi,
bữa tiệc bắt đầu từ bây giờ tối, hay là chúng ta dành thời gian sang đó cho sớm? Hơn nữa đây là lần đầu tiên chúng
ta gặp Thiên Thiên, còn phải chọn quà nữa, không thể chọn quà tầm thường quá được.”
“Đúng đúng đúng! Bố còn phải gặp cháu ngoại của bố nữa! Cháu gái bố chịu khổ bên ngoài hai mươi năm rồi. ôi
chao, con nói xem rốt cuộc là nhà họ Tạ chúng ta làm sao thế? Sao con gái bố bị người ta bán đi hai mươi năm mới
tìm được, cháu gái bố cũng bị người ta bể đi mất hai mươi năm? Bố mẹ của Đế An Nhiên đúng là đáng chết!”
Cuối cùng Tạ Minh Viễn cũng thoát khỏi số mệnh bị ông cụ mắng, vội vàng đứng cùng chiến tuyển: “Bố nói phải.
Ban nãy còn gọi điện cho Thanh Nghiên em ấy có nói qua với con rồi Hồi em ấy sinh Thiên Thiên bệnh viện đột


ngột xảy ra hỗn loạn. Lúc trước nói là có hai băng đảng gây chuyện ở bệnh viện vì mâu thuẫn, kết quả là khiến tầng
của em ấy rối tung lên. Khi đó Để Tịnh Hiền bị vướng vào nên không ở bên cạnh con bé, con bé sinh một mình nên
không thể bảo vệ được con, dẫn đến con bị tráo khi nào cũng không biết. Đây chắc chắn là một âm mưu tráo con,
hơn nữa còn rất có khả năng có liên quan đến vụ án Thanh Nghiên mất tích năm xưa.”
Ông cụ Tạ im lặng một lát rồi nói: “Cho dù là thế nào thì chúng ta cũng phải đến thành phố H trước một chuyển,
tham gia bữa tiệc đêm nay rồi tính tiếp. Chuyện này nhất quyết không được bỏ qua, bắt buộc phải điều tra ra kẻ
đứng đằng sau”
“Vâng.”
Tạ Minh Viễn cúp máy rồi gọi điện cho hai người con trai ngay lập tức.


Cũng may thời gian này Tạ Trạch Huân luôn ở châu Đế, không đi làm nhiệm vụ, nếu không thì thực sự anh ta không thể về kịp được.
Hai cậu chủ nhà họ Tạ nghe bố thuật lại sự việc xong cũng cảm thấy vô cùng cạn lời.
Nhưng họ cạn lời không phải vì cô của mình, mà là vì bố.
Thế nên Tạ Minh Viễn đã bị bố mắng rồi, lại bị hai anh con trài


măng thêm một lần nữa.