Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 709




Anh ta lập tức lấy tài liệu của khách sạn ra để kiểm tra, nhưng lại phát hiện camera giám sát trên tầng anh ta đang ở
đã bị hỏng trước khi bữa tiệc n3gày hôm đó diễn ra.
Có thể xử lý camera từ trước, trừ nhân viên của khách sạn ra thì không còn ai khác nữa.
Không thể tìm được người1, anh ta đợi đối phương đến lừa mình.
Đợi đến một tuần rồi mà không thấy tới, anh ta cho rằng liệu đối phương có đang chuẩn bị một số lớn gì9 không.
Hơn một tháng sau đó cũng không đến tìm anh ta, anh ta xác nhận rằng đối phương đang chuẩn bị một vố lớn
Nhưng một năm sau, 3đối phương vẫn không tới.
Trong thời gian này, anh ta còn thường xuyên nghĩ về chuyện đó.
Một năm rưỡi sau vẫn luôn sống yên biển lặ8ng, chuyện này dần bị anh ta gạt ra khỏi đầu, có điều anh ta vẫn còn
nhớ rõ hương vị của người phụ nữ đó.
Một năm trở lại đây, số lần phát bệnh của anh ta nhiều hơn so với một hai năm trước nên anh ta mượn cớ đến Viện
nghiên cứu Lawrence gặp em gái, tiện thể kiểm tra luôn. Hôm đó, khi đi ngang qua một người phụ nữ, anh ta
thoảng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Nhưng mùi hương đó cũng không hoàn toàn giống.
Lúc này được bổ nhắc nhở, anh ta lập tức nhớ đến người phụ nữ đó.
Đế Tịnh Hiên chán nản vì đương sự như con trai còn không rõ ràng bằng ông. Ông nói đầu đuôi ngọn ngành: “Cô
ấy đang ở trong đoàn phim Mirror World của em trai và em gái con. Tuy đóng một vai bạch liên hoa nhưng theo
như em gái con nói thì cô ấy trước nay không hề nói chuyện nhiều với người trong đoàn phim, khi không quay
phim thì cũng cố gắng đọc sách, là một người ham học hỏi nhưng lại không ham gây chuyện.”
“Vốn dĩ hơn bốn năm trước cô ấy trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa, là thủ khoa đầu vào của khoa Hóa, nhưng vì
mang thai, cô ấy lập tức làm thủ tục xin tạm nghỉ học, sau đó lại bị người ta hãm hại nên đã bị cho thôi học luôn.
Bốn năm sau, cô ấy lại thi đại học, đỗ vào khoa Hóa trường Đại học Thanh Hoa với vị trí thủ khoa một lần nữa.”
“Cô ấy vào đoàn phim để kiếm tiền nhanh chữa trị cho Tiểu Thần. Cô ấy rất xinh đẹp, có trách nhiệm, có lòng yêu
thương. Con thử nghĩ xem, có biết bao nhiêu cô gái vì còn đang đi học nên dù mang thai cũng bỏ đứa bé đi chứ?
Nhưng cô ấy lại thì chọn thôi học cũng phải sinh đứa bé ra, rồi một mình nuôi dưỡng. Một cô gái như vậy bố cảm
thấy rất tốt. Con thấy sao?”


Ánh mắt Đế Tịnh Hiên giống như đèn pha vậy, sáng đến mức Đế Vân Hi sắp không mở nổi mắt.
Sau một hồi suy nghĩ, anh ta mới nói: “Con sẽ chịu trách nhiệm.” “Thằng mất dạy!” Đế Tịnh Hiên cầm nghiên mực
trên bàn đập “rầm” xuống bàn.


“Chịu trách nhiệm cái gì hà? Con đừng nói với bố mấy từ tia tót câu chữ ấy, nói cho bố nghe xem, chịu trách nhiệm của con là có ý
gì?”
Đế Vân Hi nói với vẻ hơi bất lực: “Bố, chuyện này nói ra rất dài dòng, thực ra bây giờ con còn chưa gặp mẹ thằng bé nữa.” Đế Tịnh
Hiên nhìn Đế Vân Hi với vẻ mặt đầy chán ghét, không nhịn được bắt đầu công kích cuộc sống của anh ta.
“Bố luôn cảm thấy con là đứa khôn ngoan nhất trong mấy đứa, bây giờ xem ra đều là khôn lỏi thôi. Con nói xem, con trai cũng có rồi
mà còn không biết mẹ thắng bé trông như thế nào. Nói con ngu còn là đề cao con rồi đẩy!”


“Bổ mặc kệ, bố và mẹ con chắc chắn sẽ nhận cô con dâu này, con đừng lừa chúng ta.”