Cho nên mọi người rất đồng tình với Chiến Lê Xuyên.
“Điều tra ra là tốt rồi, vậy bên phía ông nội con xử lý như thế nào? Báo c3ảnh sát chưa?” Đế Tịnh Hiên hỏi.
“Con đã đưa chị ấy đến khu Cực Tận rồi, tịch thu toàn bộ tài sản của chị ấy, để chị ấy tự si1nh tự diệt ở đó.”
Mọi người biết Chiến Lê Xuyên không phải là người dễ bắt nạt, nhưng họ không ngờ thủ đoạn của đối phương lạ9i
quyết đoán đến như vậy.
Nhưng họ cũng rất đồng ý với cách làm này.
Suy cho cùng, đôi khi nhân tử với kẻ thù chính l3à tàn nhẫn với chính mình.
Cho dù Chiến Thư Du không phải là cháu gái ruột của ông cụ Chiến thì cô ta cũng không nên hại em t8rai mình vì
vị trí đó.
Ăn tối xong, Tạ Thanh Nghiên cùng Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên xem tivi và nói chuyện ở tầng dưới, đương
nhiên ba ông anh trai cũng muốn ở cùng em gái. Tuy nhiên, Đế Vân Hi lại bị bố mình gọi lên tầng. Dự cảm không
lành trong lòng Đế Vân Hi càng lúc càng mãnh liệt.
Cho đến khi Đế Vân Hi nghe được chuyện bố mẹ nói với mình, anh ta mới hoàn toàn ngơ ngác.
Nhìn vẻ mặt của con trai, Đế Tịnh Hiên biết anh ta không biết gì về chuyện này cả.
Quả nhiên…
“Mẹ của Tiểu Thần tên là gì?” Đế Vân Hi hỏi.
Đế Tịnh Hiên chỉ muốn ném nghiên mực trên bàn làm việc về phía anh ta.
Đúng là đồ ngu!
Vợ mình tên gì mà cũng không biết!
Đến mức này mà còn dám tự xưng là bá đạo tổng tài à? Bá đạo ngu tài còn tạm được.
Nhưng nghĩ đến bệnh tình của con trai, ông lại nuốt cơn giận của mình xuống.
“Cô ấy tên là Lăng Tư Kỳ.” “Làm nghề gì ạ?” Đế Vân Hi tiếp tục hỏi.
Nhưng vào lúc này, trong đầu anh ta chợt hiện lên chuyện xảy ra hơn bốn năm trước khiến cho anh ta tức đến biến
dạng.
Hôm đó là bữa tiệc do nhà họ Mẫn ở châu Để tổ chức, trong bữa tiệc, anh ta đột nhiên cảm thấy tim mình khó chịu.
Anh ta luôn biết mình bị bệnh tim, nhưng bởi vì bệnh tim của bố khá nghiêm trọng, mẹ đã rất lo lắng rồi nên anh ta
không muốn nói với bố mẹ.
Ngay sau khi uống thuốc, anh ta đã đến căn phòng nhà họ Mẫn sắp xếp cho anh ta để nghỉ ngơi. Lúc đó Phương Chính bị anh ta sắp
xếp đi làm việc khác, không hề biết anh ta phát bệnh, cho nên một mình anh ta đến phòng nghi.
Tốc độ đi lên của thang máy quá nhanh khiến tim của anh ta gần như không thể chịu nổi, sau khi đến tầng của phòng nghi, cả người
anh ta trở nên nhếch nhác. Anh ta vào phòng, chốt cửa chắn ở giữa dẫn đến việc cửa không khóa hoàn toàn.
Lúc đó, anh ta đã rơi vào trạng thái nửa tinh nửa mê, muốn,
bước vào trong tình trạng nửa tình nửa mê, anh ta tưởng đối phương sẽ đưa mình đến bệnh viện, không ngờ đối phương lại cời luôn
quần áo ra, khiến anh ta…
cho Phương Chính mà không thế, đúng lúc này có một người phụ nữ
Khi anh ta khôi phục và tỉnh dậy vào ngày hôm sau, người phụ nữ chết tiệt kia đã biến mất không còn tăm hơi.