Vốn dĩ cô và Cảnh An Nhiên không phải là kẻ thù, tất nhiên là cô phải khoan dung và độ lượng.
Thế là cô bèn nghiêm mặt nói: “Cảnh A3n Nhiên, ngậm cái miệng lại, tôi không thích người phụ nữ khác chảy nước
miếng trước người đàn ông của tôi. Chúng ta không cần thiết phải 1bàn luận xem cô là gà rừng hay là phượng
hoàng, nhưng có một số việc cô vẫn có thể biết.”
“Đầu tiên, trang trại rượu Cullen giả mạ9o làm ra sản phẩm kém chất lượng kia của cô, bây giờ đã thuộc về tôi rồi.
Thứ hai, đội Brilliant của cô chắc chắn không vào được trận đấu 3giành cúp thế giới đầu. Cô đừng quên em trai tôi,
nếu không cắt đứt quan hệ với mẹ cô thì nó cũng là em trai cô. Đừng quên em trai cô đang8 ở trong đội Shadow,
Nếu em trai cô đã ở đó rồi thì không cần đội Brilliant gì đó nữa. Còn nữa, A. Xuyên và tôi đã lấy nhau được gần nửa
năm, là công ty của bố mẹ cô hết tiền nên đã bán tôi cho anh ấy. Thực ra tôi cũng biết ơn bố mẹ cô lắm, nếu không
có họ thì tôi không thể cưới được A Xuyên đầu.”
Cảnh Thiên không nói chuyện với cô ta nữa, vặn eo lắc hông bỏ đi như một con yêu tinh rắn,
Còn bàn tay mềm mại mà Chiến Lê Xuyên khó khăn lắm mới nằm được giữa ban ngày ban mặt, đương nhiên cũng
không chịu buông ra.
Cảnh An nhiên nhìn Chiến Lê Xuyên nắm tay Cảnh Thiên bỏ đi, bỗng có cảm giác như mình đang nhìn thấy một cái
đuôi chó siêu to sau mông Chiến Lê Xuyên.
Biết trước Chiến Lê Xuyên là kiểu đàn ông có thể tùy tiện kết hôn với một người phụ nữ như thế, sao ngày trước cô
ta không ra tay sớm hơn nhỉ? Không còn bố mẹ, anh trai bị chiếm, thân phận cô chủ nhà họ Đế cũng mất, tất cả hào
quang của cô ta đã biến mất, đến cả người đàn ông mà cô ta thích cũng biến thành của người kia. Hơn nữa điều
khiến cô ta tức giận nhất chính là Cảnh Thiên bị bán cho Chiến Lê Xuyên.
Lúc này Cảnh An Nhiên mới nhớ đến những lời Hình Mỹ Kỳ nói với cô ta, Cảnh Thiên ôm được chân đại gia, qua
lại với người nhà họ Chiến. Không biết người đó là Chiến Quân Khải hay Chiến Quân Hàng mà có thể giành được
vai nữ chính.
Bây giờ cô ta mới biết con khốn đó nào phải qua lại với Chiến Quân Khải hay Chiến Quân Hàng? Con khốn đó chó
ngáp phải ruồi, cưới được Chiến Lê Xuyên.
Cô ta đã oán vợ chồng nhà họ Cảnh sẵn, bây giờ lại càng thêm hận. Nếu cô ta là con nhà họ Cảnh ngay từ đầu, lúc
này chắc chắn người được cưới Chiến Lê Xuyên đã là cô ta rồi. Đúng lúc này, điện thoại của Cảnh An Nhiên đổ
chuông, cô ta ngơ ngẩn nhìn màn hình: Chú Quỷ.
Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên nắm tay nhau bước vào.
Thứ người nhà họ Đế nhìn đầu tiên không phải chân của Chiến Lê Xuyên, mà là tay của anh.
Trong mắt người nhà họ đế, bàn tay đó như cái mỏ của con chim ưng già, cạp lấy bàn tay thỏ trắng nhỏ của nhà họ.
Họ hận không thể lấy cái cửa điện xén cái mỏ của con chim ưng ấy xuống rồi lấy viên gạch đập cho nát nhừ.
“A Xuyên đến rồi à, mau lại đây ngồi đi!”
“Ngồi đi!”
“Em rề ngồi đi!”
“Em rể mau ngồi đi!”
“Em rề, em lại đây ngồi này.”
Cà nhà gần như đứng dậy cùng một lúc, nở nụ cười tươi rói vời Chiến Lê Xuyên. Mọi người đều nói rằng bố vợ và anh vợ nhìn con rể
và em rể thế nào cũng thấy chướng mắt, nhưng chuyện này có vẻ không xảy ra ở nhà họ Đế.