Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 693




Đế An Nhiên đau lòng òa khóc.
Một tỷ bảy?
Một gia đình chỉ có… một mảnh đất một tỷ bảy!
Chưa kể đến việc họ có cách n3ào kiếm được tiền từ mảnh đất này không, cho dù có kiếm được gấp đôi thì đã sao
chứ? Một gia đình mà còn chưa có đến năm tỷ, làm sao so sánh đ1ược với nhà họ Đế giàu có nhất có tổng tài sản lên
tới nghìn tỷ chứ?
Hơn nữa bố mẹ cô ta có tính cách như thế nào không phải cô ta khô9ng biết. Cũng giống như bố mẹ cô ta hiểu cô ta
vậy, cô ta cũng hiểu bố mẹ mình.
Họ trông có vẻ dễ tính, nhưng có thể phát triển sản ng3hiệp lớn mạnh đến mức này, nếu lương thiện đến mức có
thù không báo, thậm chí lấy ơn báo oán thì đúng là gặp ma rồi.
Đế An Nhiên vừa k8hóc lóc kêu gào, vừa tính toán trong lòng, sau đó bày tỏ lòng trung thành: “Con không cần họ!
Họ không phải là bố mẹ của con! Chỉ có hai người mới là bố mẹ của con thôi, con chỉ cần hai người! Hu hu hu…
Con chỉ có hai người…”
Sau khi nghe cô ta khóc lóc mãi, Tạ Thanh Nghiên bước tới bên cạnh Cảnh Thiên và nói: “Thiên Thiên, con có một
không?”
Cảnh Thiên đang vui vẻ cắn hạt dưa hóng chuyện, sao lại mệt được chứ?
Cô nhanh chóng lắc đầu.
Tạ Thanh Nghiên nói: “Quản gia Lục, Thiên Thiên vừa mệt vừa đói, bữa trưa đã làm xong chưa?”
“Thưa bà chủ, đã sắp xếp một bàn thức ăn có chủ thích theo lời dặn của bà chủ rồi ạ. Lúc nào cũng có thể dùng cơm
được.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Thanh Nghiên vội vàng gọi: “Dân coi thực là trời, cái gì cũng không quan trọng bằng ăn cơm.
Thiên Thiên, đi thôi, chúng ta vào trong ăn cơm đi.”
Cảnh Thiên rất hài lòng với thái độ của bố mẹ và anh trai về việc xử lý chuyện của Đế An Nhiên
Tuy cô không nói gì cả, nhưng trong lòng cô đương nhiên cũng có một cán cân.
Cô cảm thấy nếu bố mẹ nể tình Đế An Nhiên là cô con gái mình đã nuôi nấng hai mươi năm, cộng thêm cô ta cũng
vô tội vừa nhận cổ về vừa tiếp tục để Đế An Nhiên làm con gái của mình cô vẫn sẽ nhận họ nhưng sẽ không thân


thiết nữa.
Nếu trong thân xác này vẫn là nguyên chủ, cô quay lại đồng thời phải đối mặt với kẻ thù Đế An Nhiên này thì cho
dù có được bố mẹ và các anh che chở, đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Cánh Thiên gật đầu mỉm cười nói: “Bố mẹ và các anh cũng đói rồi, cùng vào ăn cơm đi.”
“Được.”.
Đế An Nhiên bị cô lập đáng thương… Thấy cả nhà đã vào trong hết rồi, Đế An Nhiên cũng ôm hy vọng cùng đi vào
theo.
Người giúp việc đã bắt đầu bưng thức ăn lên, những món Cảnh Thiên thích ăn nhanh chóng được bày biện trên
bàn.


Tạ Thanh Nghiên hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến Đế An Nhiên, bà nhiệt tình gọi Cánh Thiên ngồi giữa, mình thì ngồi
bên cạnh cô.
Ba anh trai nhà họ Đế đều muốn ngồi ở phía bên kia Cành Thiên, nhưng khi họ bắt gặp ánh mắt của bố mình, ba ông anh trai liền hậm
hực đi đến phía đối diện và ngồi xuống.
Dĩ nhiên, Đế Vân Hi chắc chắn là người ngồi đối diện với vịstrí của Cành Thiên, còn lại Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc chi có thể im
lặng chọn hai vị trí bên cạnh rồi ngồi xuống. Ai bào địa vị của họ trong gia đình không cao bằng anh cả chứ?


Chỉ còn lại một Đế An Nhiên, gót sen nhẹ nhàng đi tới, lặng lẽ muốn ngồi ở bên cạnh.