Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 692




Cảnh Thiên đã đưa tay ra phía sau khi sắp bị cô ta nắm lấy.
Ba anh em Đế Vân Hi, Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc lần lượ3t tiến lên phía trước, chắn ngay trước mặt em gái, ngăn
cách Đế An Nhiên và Đế Cảnh Thiên.
Nhìn thấy ba người anh1 hết sức bảo vệ che chở cho Cảnh Thiên, nước mắt Đế An Nhiên càng rơi nhiều hơn.
Trước đây, tuy rằng cô ta vẫn hâ9m mộ anh của người khác bao che em gái ruột của mình, nhưng bởi vì cuộc sống
quá sung túc nên cô ta cũng chỉ hâm mộ một c3hút mà thôi. Thậm chí cô ta cảm thấy, chỉ cần sau này mình có tiền,
cô ta giẫm đạp hai người anh còn lại dưới chân cũng k8hông phải là không thể.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy họ bảo vệ Cảnh Thiên, giống như những người anh trong hào môn khác bảo vệ em gái
của mình, không, thậm chí còn hơn thế nữa.
Cô ta chỉ muốn nói vài lời với Cảnh Thiên thôi mà ba người họ đã nhìn cô ta như phòng trộm. Điều này khiến Đế
An Nhiên cảm thấy cực kỳ ghen ghét.
Ghen ghét đến mức đỏ cả mắt.
“Em… em chỉ muốn nói mấy lời với Thiên Thiên thôi, như vậy cũng không được à? Hu hu hu hu hu…”
Đế An Nhiên khóc thút thít đáng thương.
Ngoại trừ Cảnh Thiên, những người ở đây đều đã sống cùng cô ta hai mươi năm. Dù không phải máu mủ nhưng
họ biết rất rõ về cô ta.
Vì vậy, cho dù Đế An Nhiên khóc rất đáng thương, không ai tỏ ra thương hại hay xót xa cá. Còn về Cảnh Thiên thì
càng hờ hờ rồi.
Cô có thể nói rằng nhìn thấy Đế An Nhiên khóc như ma thế này, cô rất buồn cười sao?
“Thiên Thiên không có gì để nói với em cả. Những lời em muốn nói với em ấy chỉ là em vô tội, nể tình em không
biết gì cả, xin em ấy tha thứ cho em. Đồng thời, em cũng đã sống trong nhà họ Đế nhiều năm như vậy rồi, em dựa
dẫm vào tài sản của gia đình này, à không đúng, phải là em yêu gia đình này sâu đậm, cho nên muốn xin em gái
anh thương hại em, nể tình em không còn đường nào để đi, không còn chỗ nào để ở, để em tiếp tục ở lại trong nhà
họ Đế đúng không?”
Đế Vân Mặc cười trông rất đẹp trai, nhưng trong mắt Đế An Nhiên, nụ cười của anh ta lạnh cắt da cắt thịt.


Đúng vậy, cô ta muốn nói những lời này.


“An Nhiên.”
Nghe thấy Tạ Thanh Nghiên gọi mình, Đế An Nhiên quay lại, dáng vẻ đáng thương, kéo dài âm cuối đến tận cùng: “Mę…”
“Nếu hôm nay con nói với mẹ rằng con đến thành phố H, chắc chắn mẹ sẽ bảo con đừng tới. Con biết không, VÌ danh tiếng của em
gái con, mẹ con suýt nữa đã hủy hoại danh tiếng của Thiên Thiện nhà mẹ. Bây giờ họ biết Thiên Thiên có tiền, còn bằng lòng lo cho
em trai con, nên đã giao cho em trai con một công ty đã phá sần, còn cắt đứt quan hệ với em trai con nữa.”
Tạ Thanh Nghiên cười nói: “Bây giờ bố mẹ con đã tới châu Để rồi, vì trong tay họ có một mảnh đất trị giá một tỷ bảy nên con cũng
không tính là không có chỗ nào để đi. Nhiều tiền như vậy cũng đủ nửa đời sau của con dùng rồi. Vốn dĩ mẹ định đợi sau khi về đến
châu Đế rồi mới dẫn con đi gặp họ, nhưng bây giờ con đã tự tới thành phố H. Con xem, con có cần mẹ cho con số của mẹ con
không?”