Biết tại sao các anh của con đều không thích con, đối xử với con không tốt không? Biết tại sao anh của những cô bé
khác đều cưng chiều họ, nhưng lạ3i chỉ có công chúa nhỏ của nhà họ Đế là ngoại lệ không?”
Đế An Nhiên lắc đầu, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
“Bởi vì các anh củ1a con đều coi thường con. Đối với bên ngoài tuy nhà họ Đế chúng ta không phải là một gia đình
dễ chung sống, nhưng kể từ khi con sinh ra, toàn bộ 9sản nghiệp của chúng ta đều được chuyển từ nước ngoài đến
nước Z, tất cả những gì chúng ta làm đều là hợp pháp.”
“Hơn nữa cho dù năm đó ch3úng ta ở nước ngoài, cho dù có ở nơi ăn thịt người không nhà xương thì nhà chúng ta
cũng chưa bao giờ cậy mạnh bắt nạt yếu. So với loại người nịnh8 hót người trên, chèn ép người dưới, chuyện bắt
nạt những người yếu đuối, thích cậy thế bắt nạt người khác, mắc bệnh công chúa nặng, còn không được cái nết gì
thì…”
“An Nhiên à, lúc trước mẹ luôn không hiểu tại sao ba đứa con trai của mẹ đều giỏi như vậy mà con lại kém cỏi thể.
Bây giờ mẹ đã biết nguyên nhân rồi.”
“Bởi vì dòng giống khác nhau mà! Rõ ràng nhà chúng ta đều là dòng giống thanh tùng, lại bị người ta trao đổi
thành giống tơ hồng vàng ký sinh. Chẳng trách cho dù có nuôi thế nào thì từ trước tới nay con cũng không bao giờ
giỏi giang.
Đế An Nhiên bị chính mẹ mình sỉ nhục đến mức xấu hổ vô cùng, lòng tự tôn cũng bị người mẹ mình yêu nhất giẫm
đạp đến mức rơi từ trên mây xuống dưới đất.
Cô ta vừa lắc đầu vừa khóc rất đau lòng. Miệng không ngừng thì thào: “Mẹ, đừng nói nữa… mẹ, con sợ… con xin
mẹ…”
Tạ Thanh Nghiên nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta, cuối cùng đưa tay ra, âu yếm chạm vào mà cô ta.
“An Nhiên à.”
“Mę oi, hu hu hu hu… mę oi.”
Đế An Nhiên nghĩ rằng cuối cùng thì mẹ cũng trút hết giận rồi nên tủi thân tựa vào lòng Tạ Thanh Nghiên, ôm lấy
bà.
“Hu hu hu… mę oi.”
Lúc này đầu óc Đế An Nhiên vô cùng rối bời
Cô ta biết cô ta nên nói điều gì đó lúc này.
Cô ta nên xin lỗi Cảnh Thiên, cầu xin sự tha thứ của cô, nên kéo cô đứng về phía mình.
Bởi vì chỉ có như vậy, cô ta mới có thể tiếp tục ở lại nhà họ Đế.
Nếu không thì cô ta phải trở về cái gia đình bị thiêu rụi đó. Một gia đình nhỏ không tên tuổi tại thành phố H.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến cô ta cảm thấy mình không thể chấp nhận được rồi.
Tuy nhiên, mặt mũi của cô ta đã bị mẹ cô ta giẫm đạp dưới chân rồi. Mà mẹ cô ta làm vậy đều là vì muốn trút giận
cho Cảnh Thiên.
Chỉ nghĩ điều này thôi, Đế An Nhiên kiêu ngạo có thể nào cũng không thể mở lời được. So với tâm trạng lúc này thì
sự căm hận khi nhìn thấy những gì trong phòng Cảnh Thiên vừa rồi thì chẳng là gì cả.
Cô ta phát hiện ra rằng người phụ nữ Cảnh Thiên này xung khắc với cô ta.
Không có hận nhất, chỉ có hận hơn.
Trừ khi đối phương chết đi, nếu không cả đời này cũng không thể xóa bỏ được.
Mặc dù hận thù trong lòng đã ngập trời, nhưng Đế An Nhiên vẫn tò vẻ đáng thương thể thàm, ôm Tạ Thanh Nghiên và ngửi mùi
hương độc nhất vô nhị của mẹ. Đây là mùi hương mà cô ta đã ngửi từ bé đến lớn, đã quen từ lâu rồi.
Cô ta không thể nhường mẹ mình cho Cảnh Thiên được.
Một phút cũng không được.
Vì vậy, Đế An Nhiên ôm Tạ Thanh Nghiên càng chặt hơn, vừa đau lòng vừa làm nũng.