nhan sắc cao, dù sao thì cũng giống bố cô. Mà bố cô thì là soái ca hiểm có khó tìm.
Nhưng dù sao mẹ Đế An Nhiên cũng chỉ là Trình Thụ3c Ngọc, tuy lúc trẻ cũng coi như xuất sắc nhưng về ngoại
hình thì bà ta vẫn không thể so sánh được với cô.
“Sao lại là cô? Cô đến là1m gì?”
Đế An Nhiên hoàn hồn lại liên dựng lông lên luôn
Mặc dù cô ta coi thường Hình Mỹ Kỳ, nhưng so với Cảnh Thiên, Hình Mỹ9 Kỳ đó rõ ràng thuận mắt hơn nhiều.
“Con nói chuyện kiểu gì thế hả? Dạy con hai mươi năm, lễ nghi của con bị chó gặm mất rồi à?” Khi3 Tạ Thanh
Nghiên nhìn thấy Đế An Nhiên hung dữ với bé con của mình, lập tức hầm hầm giận dữ quát lại.
Cái gì mà sinh không bằng nuôi8?
Bà không nghĩ như vậy chút nào. Tạ Thanh Nghiên tức giận đến mức thậm chí không cần cả hai mươi năm lễ nghi
của quý bà hào môn nữa.
Đế An Nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt bị tổn thương.
“Mę!”
Rốt cuộc người nhà của cô ta bị sao vậy?
Đế An Nhiên rơm rớm nước mắt nhìn bố mình, người bố ngày thường rất nghiêm túc nhưng cũng rất cưng chiều
cô ta, bây giờ lại lạnh lùng nhìn cô ta.
“Bố mẹ, cuối cùng hai người cũng đã về rồi, hai người không biết đâu, trước khi hai người về nhà, Đế An Nhiên đã
sang phòng ngủ của Thiên Thiên, làm hỏng hết tất cả quần áo và đồ trang sức mẹ chuẩn bị trong phòng để quần áo.
Bảo nó đặt lại chỗ cũ, nó còn mang dáng vẻ chịu ấm ức bằng trời. Con cũng không biết tại sao nó lại ấm ức nữa.
Thật là, sao lại nuôi ra một bạch liên hoa chứ? Rõ ràng là một người cường thế như vậy, lại cứ nhất định giả vờ yếu
đuổi. Nó cũng phải xem mình giả vờ có đúng cái bộ dạng đó không chứ”
Đế Vân Mặc đi ra trách mắng Đế An Nhiên một trận khiến mặt cô ta tái xanh.
Nghe thấy lời nói của Đế Vân Mặc, Tạ Thanh Nghiên nóng nảy luôn.
“Con đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ không có đứa con gái như con. Mẹ mua trang sức cho Thiên Thiên tốn một trăm triệu, mua quần áo có con bé hết hơn năm mươi triệu, tổng cộng một trăm năm mươi triệu. Dù sao thì con cũng có tiền,
con đền cho Thiên Thiên đi Số phỉ thúy bị vỡ và quần áo hỏng còn lại con có thể mang đi xem có thể bán lại được
không. Đều là hàng cao cấp cả, cho dù có vỡ, có hỏng thì ít nhất cũng bản được tiền.”
Không đợi Đế An Nhiên phản ứng, Tạ Thanh Nghiên nhìn Đế Tịnh Hiên: “Mình à, thẻ của bọn trẻ đều là do mình
làm đúng không?”
Đế Tịnh Hiên lập tức nói: “Bạch Chinh, chuyển một trăm năm mươi triệu từ thẻ ngân hàng An Nhiên sang.”
“Vâng.”
Bạch Chinh lấy điện thoại di động ra, gọi ngay cho giám đốc chăm sóc khách hàng cá nhân của ngân hàng liên hợp,
yêu cầu họ chuyển một trăm năm mươi triệu trong thẻ ngân hàng của Đế An Nhiên ra.
“Thưa ông chủ, chuyển đến thẻ nào ạ?”.
Đế Tịnh Hiên nói mà không cần suy nghĩ: “Chuyển vào thẻ tối đã đưa cho Thiên Thiên.”
“Vâng.”
Bạch Chinh đáp lại, nói với giám đốc chăm sóc khách hàng cá nhân ở đầu bên kia.
Mẹ cô ta muốn đưa tiền trong thẻ ngân hàng của cô ta cho Cảnh Thiên?
Lúc trước bổ cô ta thậm chí còn đưa cho Cành Thiên một chiếc thẻ ngân hàng?
“Mẹ, rốt cuộc thi Cảnh Thiên đã bỏ bùa mê thuốc lá gì cho.
của hai người, em mới là em gái của các anh, tại sao mọi người lại đứng về phía người ngoài thế?”
người vậy? Tại sao ai ai cũng đứng về phía cô ta? Con mới là con gái