Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 677




Rất thần kỳ đúng không? Thuốc này là mẹ nuôi đích thân nghiên cứu ra, duy nhất trên thế giới đấy! Không chỉ có
tác dụng giảm đau mà c3òn có thể thúc đẩy tim của con phục hồi”
“Mẹ nuôi?” Lăng Thiên Thần hỏi.
“Tiểu Thần, dì Thiên Thiên đã cứu con. Mẹ t1hấy con rất thích cô ấy nên vừa rồi sau khi nhận được sự đồng ý của
cô ấy, mẹ đã để con làm con nuôi của cô ấy. Sau này con cũng phả9i đối xử với mẹ nuôi như với mẹ vậy, hiếu thuận
với mẹ nuôi, biết chưa?”
Lăng Thiên Thần muốn gọi Cảnh Thiên là chị hơn. Như3ng so với chị gái, đương nhiên là Lăng Thiên Thần cảm
thấy gọi mẹ sẽ gần gũi hơn.
Cậu bé gật đầu ngay lập tức, gọi một cách 8ngọt ngào: “Mẹ nuôi”
Cảnh Thiên cười hì hì, xoa đầu Lăng Thiên Thần và đáp: “Ngoan”
Cảnh Thiên ở bên Tiểu Thần một lúc lâu cho đến khi cậu bé lại ngủ thiếp đi, cô mới rời đi.
Trước khi đi, cô còn nói với Lăng Tư Kỳ rằng sẽ giúp cô ấy xin nghỉ phép với đoàn phim.
Lăng Tư Kỳ đã nhận ra rồi, đại ca ở đoàn làm phim không phải là đạo diễn, mà là Cánh Thiên.
Có Cảnh Thiên xin nghỉ phép giúp cho, cô không sợ bị đạo diễn mắng, bị trừ lương nữa.
Khi Cánh Thiên trở lại văn phòng để thay quần áo, cô mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Chiến Lệ Xuyên. Cô
gọi lại cho anh ngay lập tức.
“Thiên Thiên, bên em không có việc gì chứ?”
Chiến Lệ Xuyên đã kết thúc buổi họp báo, thấy vợ không gọi cho mình nên đã gọi điện cho cô. Thấy cô không nghe
máy, anh đoán là cô đang làm phẫu thuật cho người ta.
“Ừ, bên tôi không có chuyện gì. Bên anh thì sao? Buổi họp báo có thuận lợi không?”
Chiến Lệ Xuyên nói với Cảnh Thiên những gì đã xảy ra tại buổi họp báo và hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Lâu như vậy không nghe điện thoại, chắc chắn là chưa ăn cơm trưa rồi.
Quả nhiên Cảnh Thiên nói rằng cô vẫn chưa ăn.
“Tôi cũng chưa ăn trưa, lát nữa em có việc gì không? Chúng ta cùng ăn cơm đi.”


“Bố mẹ tôi cũng đang ở Viện nghiên cứu Lawrence, lát nữa tôi phải cùng họ về nhà ăn cơm.”
“Ồ, vậy được”
Ngay khi cô vừa dứt lời, Chiến Lệ Xuyên đã đồng ý luôn. Mặc dù không thể nhìn thấy những Cảnh Thiên vẫn có
thể cảm nhận rõ ràng sự thất vọng của anh.
Mấy hôm nay, mỗi tối khi đi ngủ, anh đều sẽ xoa bóp cho cô, làm cô rất thoải mái. Cho nên Cảnh Thiên cũng không
muốn anh thất vọng.
Là một người chồng, người ta không tìm cô để đòi phúc lợi của người ta, Cánh Thiên cảm thấy người đàn ông này
đủ lịch lãm lắm rồi.
Cô nói: “Nếu anh tiện thì có thể đến nhà tôi cùng ăn cơm trưa”


“Tiện chứ! Bố mę em cũng là bố mẹ tôi, em vừa mới tìm thấy họ, tuy họ không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn là không yên tâm
về tôi. Tôi nên nhân lúc họ còn ở thành phố H mà cùng em
bên họ nhiều hơn”
“Vậy bây giờ tôi sẽ cùng bố mẹ đến chỗ họ đang ở, nơi họ ở là Lam Cảnh Loan, qua đó mất khoảng hai mươi phút, anh cử sắp xếp
thời gian qua đó là được.”


Để tránh Chiến Lệ Xuyên bị chèn ép, Cánh Thiên nói thêm: “Anh không cần phải đến trước đầu, bởi vì mấy anh trai của tôi đang ở
đó, anh đợi khoảng mười phút nữa rồi tới đi”