Cảnh Thiên vẫn cho cậu bé dùng thuốc tế nhưng số mũi tiêm tương đối ít.
Cậu bé vừa mới tỉnh dậy sau ca mổ, vì thuốc gây tê vẫn c3hưa tan hết nên Tiểu Thần sẽ không cảm thấy quá đau
đớn.
Nửa tiếng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần đã trắng bệch vì đau. 1Cả cơ thể nhỏ bé cũng bắt đầu hơi co giật
khiển Lăng Tư Kỳ sợ đến mức mặt tái nhợt.
“Sao… sao lại như vậy, liệu Tiểu Thần có 9chuyện gì không?”
Thấy giọng mẹ mình run run, Tiểu Thần vội nói: “Mẹ, con không sao, chỉ hơi đau thôi.”
Khi Cánh Thiên 3thấy Tiểu Thần hơi co giật, cô đã bắt đầu chuẩn bị tiêm thuốc rồi. Tiểu Thần vừa dứt lời, Cảnh
Thiên đã tiêm thuốc cho cậu bé và an ủi:8 “Tôi đã dùng dao mở tim của cậu bé ra nên chắc chắn là rất đau. Cộng
thêm làm phẫu thuật tim cần cắt đứt một thanh xương ngực của cậu bé. Tôi tiêm cho cậu bé một một mũi giảm đau
trước, nếu trong vòng sáu tiếng lại vẫn đau thì có thể uống thuốc. Tôi đã sắp xếp thuốc với bên bác sĩ rồi, lát nữa sẽ
mang tới. Sáu tiếng sau còn rất đau thì có thể tiêm thêm một mũi nữa.”
Cảnh Thiên không nói trước với Lăng Tư Kỳ về quy trình phẫu thuật nên Lăng Tư Kỳ chỉ nghĩ rằng ca phẫu thuật
của Tiểu Thần là phẫu thuật mở lồng ngực, Lăng Tư Kỳ không ngờ thậm chí còn phải cắt gãy một thanh xương
ngực, lập tức đau lòng đến mức hốc mắt lại đỏ hoe.
Tiểu Thần chỉ mím chặt đôi môi mỏng, vẻ mặt tỏ ra rất ngầu, cậu bé an ủi: “Mẹ, chị tiêm cho con rồi nên không đau
nữa đâu, mẹ đừng lo lắng.”
Tiểu Thần không an ủi thì không sao, vừa an ủi, Lăng Tư Kỳ càng đau lòng hơn.
Cô đã từng chịu đựng áp lực và ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người để chào đón sinh mệnh nhỏ bé này đến với
thế giới, rất nhiều người đều cảm thấy không đáng thay cho cô. Nhưng chỉ có cô biết, Tiểu Thần nhà cô tốt như thế
nào.
Từ lúc Tiểu Thần được sinh ra, trong trái tim cô, thậm chí cả cuộc đời này cô chỉ có một cục vàng nhỏ mềm mại và
đáng yêu này thôi. Tiểu Thần của cô tuy chỉ có bốn tuổi nhưng lại ấm áp đến mức khiến người ta đau lòng.
Cảnh Thiên cũng rất đau lòng.
Thật kỳ lạ, mối quan hệ huyết thống này là một chuyện thực sự rất thần kỳ.
Saka trước đây chỉ yêu thương bố mẹ mình và người nuôi dạy cô khôn lớn thôi.
Bây giờ linh hồn của cô vẫn là Saka nhưng vì cơ thể này nên khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của bố vì bệnh tim
trong lòng cô rất không thoải mái. Nhìn Tiểu Thần lúc này, trong lòng cô càng khó chịu.
Có lẽ đây chính là mối liên hệ của huyết thống.
Cánh Thiên đột nhiên nhớ đến Chiến Lệ Xuyên.
Nghĩ đến việc anh vừa mới làm xong phẫu thuật xong đã phải đối mặt với tin ông nội bị tai nạn giao thông, lúc đó
anh đứng lên đi tới chiếc xe lăn rồi ngồi xuống, lại một mình ngồi trên xe lăn đối mặt với nhiều họ hàng thân thích
không có lương tâm như vậy, cô cũng rất đau lòng.
Tại sao???
“Chị ơi, em không đau nữa rồi, kim tiêm của chị thần kỳ quá”
Suy nghĩ của Cảnh Thiên bị Lăng Thiên Thần kéo lại.
Nghe Tiểu Thần nói vậy, Cành Thiên nở một nụ cười xinh đẹep
rạng ngời.