Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 673




Cảnh Thiên lắc đầu: “Con chưa từng đưa thuốc cho anh ấy, cũng vì anh ấy đến viện nghiên cứu kiểm tra, con mới
biết anh ấy mắc bệnh này”3
Sắc mặt của Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên vô cùng khó coi.
Con cẩu Đế Vân Hi này!
Mắc bệnh nặng như vậy mà 1không nói với bố mẹ!
Nó chết chắc rồi!
“Khi vừa mới gặp Tiểu Thần, con chỉ cảm thấy thằng bé là phiên bản thu nhỏ của 9anh cả. Nhưng khi thấy anh cả
cũng bị mắc bệnh tim này, con đã gần như chắc chắn Tiểu Thần là con trai của anh ấy rồi. Bởi vì bệnh tim3 này là
bệnh di truyền. Nó là một loại bệnh sinh ra trong RNA”
“Con cũng đã làm xét nghiệm quan hệ huyết thống cho họ rồi. Kết8 quả là… mức độ tương đồng gen đạt tới
99,999%” Đế Tịnh Hiên: …!!!
Tạ Thanh Nghiên: II
“Vậy… vậy… Tiểu Thần là cháu…”
“Cháu trai ruột!” Đế Tịnh Hiên bổ sung đầy đủ lời nói của Tạ Thanh Nghiện đang sắp khóc.
“Vâng” Cảnh Thiên gật đầu.
“Con cũng không biết nên nói với bố mẹ như thế nào, tuy còn cảm thấy làm như vậy là không đúng, nhưng Tiểu
Thần cũng là cháu của con. Mẹ thằng bé một mình nuôi nấng nó rất vất vả, bao nhiêu năm nay, cô ấy thà thôi học ở
Đại học Thanh Hoa cũng không từ bỏ Tiểu Thần, luôn nuôi nấng thằng bé, còn nuôi rất tốt nữa, con cũng không thể
lỗ mãng nói chuyện này với mẹ thằng bé được. Cho nên con mới bảo bố mẹ tôi quan sát cuộc phẫu thuật này, một
mặt là muốn để cho hai người xóa bỏ sự lo lắng về cuộc phẫu thuật, mặt khác cũng muốn nghe ý kiến của hai
người”
Tạ Thanh Nghiên nhìn Lăng Thiên Thần rất lâu. Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu của cậu bé tái nhợt, nước
mắt của Tạ Thanh Nghiên không ngừng rơi.
“Vậy ca phẫu thuật của Tiểu Thần đã thành công rồi đúng không?” Tạ Thanh Nghiên vô cùng đau lòng.
“Vâng, đã thành công rồi. Bệnh tình của Tiểu Thần về sau con sẽ đặc biệt quan tâm, hai người không cần lo lắng
đầu”


Đế Tịnh Hiên cũng nhìn cháu trai ngoan ngoãn nhà mình hồi lâu, lúc này mới nhìn con gái và nói: “Vừa nãy con
nói là mẹ Tiểu Thần thôi học ở Đại học Thanh Hoa, mẹ thằng bé từng là sinh viên của trường Đại học Thanh Hoa
à?”
“Vâng” Cảnh Thiên gật đầu, cô nhìn Tạ Thanh Nghiên: “Mẹ cũng biết mẹ Tiểu Thần”
Lúc này ánh mắt của Tạ Thanh Nghiên mới lưu luyến rời khỏi người Tiểu Thần, mặt đầy nghi hoặc, còn mang theo
chút vui mừng.
“Ai thế?”
“Lăng Tư Kỳ”
Mắt Tạ Thanh Nghiên đột nhiên mở to. Bà không thể ngờ được mẹ Tiểu Thần lại là Lăng Tư Kỳ.
Nữ diễn viên cả ngày cầm sách đọc, không bao giờ tiếp xúc quá nhiều với bất kỳ ai trong đoàn phim.
Ấn tượng của bà đối với Lăng Tư Kỳ vô cùng tốt. Bởi vì cô khác với bất kỳ diễn viên hay ngôi sao điện ảnh nào. Đó
là một cô gái khiêm tốn đến mức chỉ muốn kiếm tiền.
“Sao bố không quen? Là ai?” Đế Tịnh Hiên lại hâm mộ.


Cảm thấy vợ mình chi đến thành phố H lâu hơn ông mấy ngày mà thôi, nhưng lại khiến ông cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.
Vì vậy, Tạ Thanh Nghiên vội vàng nói chuyện của Lăng Tư Kỳ ra.
“Con dâu khó khăn lắm à?” Đế Tịnh Hiện quan tâm đến điều quan trọng nhất.
“Vâng” Cảnh Thiên không sợ khiến anh cả bị ghét, cô nói: “Cồ ấy nuôi con một mình, lại đang đi học, đến đoàn phim làm nữ phụ
cũng là vì muốn kiếm tiền”