Tạ Thanh Nghiên cũng đi tới, trên mặt đầy vẻ tự hào.
“Thiên Thiên, còn đúng là khiến cho mẹ quá… all!”
Tạ Thanh Nghiên nhìn cậu bé t3rên bàn phẫu thuật, còn chưa kịp nói hết lời khen ngợi đã kinh ngạc kêu lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Thiên Thần, Đế Tịnh Hiên cũng vô cùng ngạc nh1iên.
“Thằng bé… sao… sao lại giống…“.
Tạ Thanh Nghiên sợ giọng nói của mình quá lớn sẽ quấy rầy cậu bé đang nằm trên giường bện9h nên vội lấy tay bịt
miệng mình, tròn mắt nhìn Cảnh Thiên. “Thiên Thiên, cậu bé này.”
Thấy bố mẹ đang kinh ngạc nhìn mình, Cảnh Thiên vội xu3a tay phủ nhận: “Không phải con của con đầu, con đảm
bảo, đây không phải là con trai của con và A Xuyên”
Nếu Chiến Lệ Xuyên ở đây, chắc chắn 8sẽ lại nói cô là đồ ngốc chính hiệu.
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên cũng gượng gạo, một người sở mũi, một người vén tóc.
“Con đừng hiểu lầm, mẹ cũng không nghi ngờ là con của con. Bởi vì cậu bé này trông giống y hệt anh cả Đế Vân Hi
của con khi còn bé”
Sau khi kinh ngạc, Tạ Thanh Nghiên tám chuyện: “Mình à, mình nói xem đây có phải là cháu trai của chúng ta
không? Mình nói xem con cẩu Đế Vân Hi kia liệu có làm một số bá đạo tổng tài tìm tình một đêm, sau đó để lại
dòng dõi của mình, ngay cả bản thân mình có một đứa con trai lớn như vậy, ngay cả mẹ của con trai mình là ai
cũng không biết không?”
Cảnh Thiên nghe thấy lời nói của mẹ mình, mặc dù đã quen với tính cách hi hi ha ha của bà rồi, nhưng sau khi nghe
thấy những lời này, miệng cô vẫn không khỏi co giật. Còn về bố cô thì…
Cảnh Thiên cảm thấy rằng bố cô thực sự là tổng tài trầm ổn vô cùng chiều vợ, vô cùng thương con, lại vô cùng bá
đạo.
Bởi vì sau khi nghe những lời vợ mình nói, mặt ông hoàn toàn không biến sắc.
Ông suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu: “Rất có thể”
Ngay sau đó, tay Cảnh Thiên bị Tạ Thanh Nghiên nắm lấy.
“Thiên Thiên, có chuyện này, tuy đối với một bác sĩ như con thì chuyện này có thể hơi quá đáng, nhưng con có thể
nói với mẹ người nhà của cậu bé này ở đầu không? Họ đang chờ cậu bé làm phẫu thuật ở bên ngoài viện nghiên
cứu à? Cậu bé này trông quá giống anh cả của con, tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng… dù gì cũng phải đi hỏi
xem sao”
“Vâng, mẹ cậu bé đang đợi ở bên ngoài, nhưng chuyện hai người muốn biết không cần phải ra ngoài hỏi cũng có
thể biết được.”
Cảnh Thiên nói một cách vô cùng bình tĩnh: “Lúc trước con đã gặp anh cả, anh cả cũng mắc bệnh tim, đã từng làm
kiểm tra tại viện nghiên cứu, con có mẫu máu của anh ấy.”
“Cái gì? Anh cả của con cũng bị bệnh tim à?” Sắc mặt Tạ Thanh Nghiên tái nhợt.
“Bố mẹ không biết à?” Cảnh Thiên cũng rất ngạc nhiên.
“Thằng nhóc này! Nó không nói với chúng ta” Sắc mặt Đế Tịnh Hiên cũng không tốt.
Bởi vì ông đã trải phải trải qua sự đau đớn của căn bệnh này khi nó phát tác. Nghĩ đến con trai cũng mắc bệnh giống y như mình, cho
dù biết được bệnh này có thể chữa được, trong lòng của Đế Tịnh Hiên vẫn rất khó chịu.
“Thuốc của nó là con đưa cho à?” Tạ Thanh Nghiên hỏi.