Tạ Thanh Nghiên và Đế Tịnh Hiên nhìn cô đã khâu xong, tưởng cuộc phẫu thuật đã sắp hoàn thành thì yên lòng
thay con gái, Cảnh Thiên lại nói một tiếng.3
“Túi tĩnh mạch chủ.”
Sau câu ra lệnh, họ trông thấy một trong hai bác sĩ lấy túi ra đưa cho Cảnh Thiên, Cảnh Thiên bèn đưa tay vào
n1gười bệnh nhân.
Đế Tịnh Hiên: …
Tạ Thanh Nghiên: …
Mắt hai người đều mở to. Tim thắt chặt lại.
Con gái không căng9 thẳng sao?
Sau một loạt lời dặn và hành động như năng động mạch, nông tĩnh mạch chủ, chọc hút dịch XXXX, một quả tim đã
được đưa ra ngoài. br>
Quả tim rất nhỏ.
Đế Tịnh Hiên cảm thấy chân mình mềm đi.
Hồng Lục đi vào cùng hai người, cô bèn lấy hai chiếc ghế cho họ, ra h8iệu họ ngồi xuống.
Nhìn bệnh nhân nằm trên bàn mổ, Tạ Thanh Nghiên cảm thấy toàn thân mình đều cứng đờ. Khi bà đỡ chồng ngồi
xuống, bà cảm thấy dường như xương của chồng mình không thể gấp lại theo khớp được nữa.
Nhìn vô số ống dẫn và quả tim đã không còn mạch đập, Tạ Thanh Nghiên không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Quả tim này nhìn là biết tim của trẻ con.
Nhỏ vậy sao!
Sau khi lập hệ tuần hoàn ngoài cơ thể, Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên lắng nghe hai vị bác sĩ không ngừng báo
lại những con số mà họ không hiểu.
Sau đó họ sai luôn một y tá đứng bên cạnh báo số liệu,
Còn họ thì nhìn chằm chằm vào quả tim nhỏ được đặt ngoài cơ thể, đang bị một con dao mổ rất mảnh rất dài cắt
ra…
Có gì mà Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên chưa từng thấy chứ?
Đối với họ mà nói, phẫu thuật không phải chuyện gì quá ghê gớm. Cũng không phải chưa từng nghe nói đến việc
phẫu thuật tim với hệ tuần hoàn ngoài, họ cũng từng nghe nói đến cả việc thay tim rồi.
Nhưng người làm phẫu thuật là con gái của họ, hơn nữa còn là xẻ tim ra rồi chỉnh sửa bên trong.
Ai cũng biết tim là bộ phận vận chuyển máu, máu sẽ được chuyển đến các bộ phận trên cơ thể sau mỗi nhịp đập.
Những con gái của họ lại cắm sâu con dao mổ vào trong quả tim, còn bình tĩnh như vậy nữa, cô không hề sợ làm
tổn thương mạch máu li ti nào Vì sai sót.
“Nhìn thấy gì rồi?”
Cảnh Thiên lại lên tiếng.
Trước mặt ba người là bộ khuếch đại y tế, nhưng nhìn một lúc, hai vị bác sĩ vẫn ngơ ngác.
“Giáo sư, tôi không nhìn thấy gì cả”
“Tôi cũng vậy”
“ở đây” Cảnh Thiên chỉ.
Hai bác sĩ lại quan sát chăm chú một lát, khi Cảnh Thiên giơ tay lên định nói thẳng thì một bác sĩ kích động: “Thấy
rồi, ở đây có nhiều hơn một dây thần kinh!”
“U”
Cảnh Thiên chỉ ừ khẽ một tiếng, bác sĩ đó đỏ bừng mặt vì phấn khích, vị bác sĩ còn lại thì nhìn ông đầy ngưỡng mộ.
“Thế nên bây giờ phải cắt bỏ dây thần kinh đó đi, sau đó bù một dây thần kinh nhân tạo vào chỗ trống phải không
ạ?”
“Trước đó tôi đã nghĩ như thế. Nhưng dây thần kinh này của cậu ấy khá tốt, dùng nhân tạo thì trẻ nhỏ dễ gây hiện
tượng bài xích, ý của tôi là cấy ghép dây thần kinh này vào chỗ khuyết”
“Nếu cấy ghép, dây thần kinh quá nhỏ, rất khó khâu. Nếu xảy ra sai sót gì trong quá trình khâu sẽ khiến bệnh nhân
gặp tình trạng khó chịu sau này. Dùng dây thần kinh nhân tạo thì sẽ dễ hơn, nếu có bài xích thì có thể tạm thời
dùng thuốc chống bài xích trong hai năm đầu”
Cánh Thiên cân nhắc rồi lắc đầu.
“Cậu bé còn nhỏ, cuộc đời sau này còn dài. Dùng nhiều thuốc quá không tốt. Chuẩn bị kim chỉ TBE-10*
“Vâng”
Hai bác sĩ không dám có bất cứ phản bác nào, dặn y tá mang kim chi lên ngay lập tức.