Bên trong có một bác sĩ đang làm phẫu thuật, bên cạnh là hai bác sĩ nam tầm 40-50 tuổi hỗ trợ.
Còn vị bác sĩ mổ chính đó…
Lại là nữ.
Hơn nữa xét từ vóc dáng, đó là một cô gái trẻ.
Không ngờ giáo sư J lại là con gái!
Hơn nữa… 1
Khi Tạ Thanh Nghiên và Đế Tịnh Hiên trông thấy bóng lưng nữ bác sĩ kia, ánh mắt hai người liền dính lấy cô.
Tạ Thanh N9ghiện ba chân bốn cẳng xông thẳng về phía trước, muốn nhìn chính diện nữ bác sĩ.
Đế Tịnh Hiên cũng lập tức theo sau.
T3uy nữ bác sĩ trước mặt đang đeo một chiếc mặt nạ cáo trắng, bên dưới còn có khẩu trang che đi, nhưng đôi mắt
linh động kia…
8Đây chẳng phải con gái Cảnh Thiên của họ thì là ai?
Giáo sư J, chữ J chính là “Cảnh” phải không?
Tạ Thanh Nghiên và Đế Tịnh Hiên nhìn chăm chăm vào Cảnh Thiên, nhìn cô cầm một thứ gì đó dài như một cái
nhíp.
Bàn tay cô cầm chắc chiếc kẹp dài, thao tác thành thạo, hai bác sĩ bên cạnh vừa trông là biết có kinh nghiệm đang
chăm chú quan sát, dù lúc này có người đi vào thì cũng không thể làm họ xao nhãng.
Toàn bộ sự tập trung của họ đã bị cuộc phẫu thuật đáng kinh ngạc này thu hút hoàn toàn.
“Trên đến phần gấp của động mạch chủ lên, dưới đến cơ hoành”
Cánh Thiên lên tiếng, Đế Tịnh Hiên còn chưa hiểu cô nói vậy có ý nghĩa như thế nào thì thấy hai bác sĩ bên cạnh gật
đầu liên tục, đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang đầy vẻ tán thưởng và khao khát học hỏi.
Làm xong, Cảnh Thiên cầm cái nhíp dài trên tay ra. Hai vợ chồng nhìn lại, đây nào phải nhíp chứ? Mẹ kiếp đây là
dao mổ mà!
Một con dao mổ dài như thế mà rạch lên tim, nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta sởn tóc gáy.
“Chỉ khâu”
Cảnh Thiên lên tiếng, một bác sĩ lập tức lấy kim chỉ từ tay y tá, đặt vào trong hộp rồi đưa đến bằng hai tay. Bác sĩ
kia lại lấy hai cái nhíp dài năm mươi centimet cho Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên cầm hai cái nhíp, nhanh chóng kẹp kim mổ đã xâu chỉ sẵn trong hộp lên, bắt đầu tiến hành khâu lại.
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiện nín thở, nhìn con gái khâu lại rất nhanh với vẻ mặt sùng bái.
“Cắt”
Sau tiếng ra lệnh, một bác sĩ lập tức dùng kéo phẫu thuật có đầu móc cắt đầu chỉ đi.
“Đường rạch màng ngoài tim thì khâu vào mô mềm ngoài xương ức hai bên.”
Hai bác sĩ lại gật đầu theo lời Cảnh Thiên nói.
Một trong hai bác sĩ còn hỏi một câu hỏi mang tính chuyên ngành, Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên đều tỏ vẻ
không hiểu gì, nhưng Cảnh Thiên lại trả lời rất trôi chảy.
“Thế nên phải kiểm tra xem có rung hay không, đồng thời còn phải nhìn thật rõ xem tĩnh mạch chủ trên và ngoại
tâm thu có gì khác thường hay không?
“Vâng”
Hai người cứ đứng nhìn con gái mình thành thạo phẫu thuật cho bệnh nhân với vẻ sùng bái. Cô nói không nhanh, thậm chí còn mang
âm kéo dài như lười biếng.
Nhưng tốc độ tay của cô… đừng nói đến bác sĩ, dù là Tạ Thanh Nghiên cầm súng cũng cảm thấy quá nhanh.
Người không biết còn tưởng cô đang khâu quần áo ấy chứ.