Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 650




Cảnh Thiên đã bỏ bùa cho cả nhà cô ta rồi à?
Không phải Hình Mỹ Kỳ là cô con dâu tương lai mà mẹ cô ta luôn muốn có sao?
Nếu không 3phải anh hai không có ý gì với Hình Mỹ Kỳ, e rằng Hình Mỹ Kỳ đã được mẹ cô ta bế về nhà rồi.
Tạ Thanh Nghiên cũng không muốn nói gì với Để1 An Nhiên nữa. Thấy cô ta không nói gì, bà không muốn hỏi
xem ban nãy Vì sao cô ta lại khóc, chịu ấm ức như thế nào. Nếu có liên quan đến bé con n9hà bà, cô ta còn khóc, vậy
thì chắc chắn là cô ta không giành được phần hơn từ chỗ bé con rồi.
Bà bèn nói: “Hết việc rồi thì mẹ cúp máy đâ3y.”
Không chờ Để An Nhiên mách tiếp, Tạ Thanh Nghiên đã cúp máy ngay lập tức.
“Đúng là con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại8 quét lá đa. Hồi trước không thấy gì, bây giờ có bé con so sánh
với nó, em thấy không phải là cách dạy con của chúng ta có vấn đề mà là có người bẩm sinh đã mang thói hư tật
xấu. Đúng là y hệt cái nết của mẹ nó. Cũng chẳng nhìn xem mình như thế nào, có thể ức hiếp được là ức hiếp,
không thể ức hiếp được thì đi mách lẻo. Lại còn dám chửi bé con nhà mình là con khốn! May mà nó không ở trước
mặt em, nó mà ở trước mặt em, chắc em xé mồm nó ra mất. Đúng là khốn nạn!”
Đế Tịnh Hiên nhìn vợ mình tỏ vẻ như một bà mẹ kế ác độc, không nhịn được mà muốn cười.
“Mình cười cái gì?” Tạ Thanh Nghiện trợn mắt: “Nó chửi con gái yêu của mình mà mình còn cười? Mình có phải bố
ruột của con bé không? Sao mình có thể đứng về phía con khốn nạn đó?”
Để Tịnh Hiên vừa cười vừa đưa tay muốn ôm vợ vào bên cạnh mình.
Ai ngờ Tạ Thanh Nghiên lại đập “bốc” một cái, làm tay Để Tịnh Hiên đỏ lên. “Mình đã đứng về phía Để An Nhiên
rồi, mình đừng động vào em nữa, mình cũng đừng để bé con gọi mình là bố nữa. Mình không xứng làm bố nó!”
Đế Tịnh Hiên biết bà giận thật rồi, vội vàng nói: “Mình à, đừng kích động. Sao tôi có thể đứng về phía Để An Nhiên
chứ? Vì thấy mình mắng nó như mẹ kế ác độc trong phim nên tôi buồn cười thôi. Làm sao tôi có thể cười vì nó chửi
con gái chúng ta được?”
Chắc chắn người đàn ông này không phải đang cười bé con yêu quý của mình, lúc này Tạ Thanh Nghiên mới hừ
lạnh: “Con gái em chịu bao nhiêu ấm ức ở nhà kia, nó lại hưởng hết phú quý nhân gian ở nhà mình. Phú quý là do
em và mình liều mạng kiếm về, dựa vào cái gì mà lại để nó hưởng chứ? Hồi trước không biết thì thôi, nhưng sau
này thì đừng hòng em tốt lành gì với nó. Em nói trước với mình nhé, cho dù nó là người nhà họ Đế thật, cho dù là


con ai, mình cũng phải nhớ lấy cho em, mẹ nó là hung thủ ngược đãi con gái mình, em không độ lượng đến mức để
nó được sống yên sau này đâu. Nếu mình muốn đối xử tốt với nó sau lưng em vì nó là người nhà họ Đế, em.”
Ban đầu còn định nói là em sẽ không có ông chồng như mình, cuối cùng bà vẫn đổi giọng: “Em sẽ không thèm để ý
đến mình nữa.”


Trước giờ Đế Tịnh Hiên ngủ không được ngon, bắt buộc phải ôm vợ hàng đêm mới ngủ được.
Thế nên ông không mấy khi đi công tác, cho dù đi công tác cũng phải đưa vợ theo, không thì ông sẽ không ngủ mấy ngày liền. Đây
cũng là nguyên nhân vì sao bố ông giao tập đoàn Đế Vận cho Đế Vân Hi quản lý.
Vì sức khỏe của ông không tốt.
Bây giờ có hương của con gái, ông đã có thể ngủ được rồi, nhưng thói quen nhiều năm khiến ông không thể nói nổi một câu cứng rắn
với vợ.