Dù đứa trẻ này được bà chiều chuộng trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, dù đứa trẻ này không phải do bà sinh ra
nhưng cũng mang dòn3g máu nhà họ Đế.
Giọng Tạ Thanh Nghiên rất ôn hòa nhưng ánh mắt lại lạnh ngắt, bà hỏi: “Ồ, vậy thì rốt cuộc con với các a1nh con
đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu thế?” Đế An Nhiên không trả lời mà vừa khóc vừa hỏi.
“Thà9nh phố H” Tạ Thanh Nghiên không hề giấu giếm.
“Sao cơ? Mẹ cũng sang thành phố H rồi ạ?” Trong giọng điệu Đế An Nhiên lộ v3ẻ bất mãn rất sâu sắc.
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày: “Làm sao, con biết còn ai ở thành phố H nữa à?” “Anh hai con cũng đang8 đóng
phim ở thành phố H. Mẹ, mẹ đến thành phố H chắc không phải để gặp cô người yêu của anh hai chứ?”
“Ai nói với con là anh hai con có người yêu?” Giọng Tạ Thanh Nghiện lạnh đi.
“Hình Mỹ Kỳ đó. Để An Nhiên bản động Hình Mỹ Kỳ không do dự.
Dù gì thì cô ta và Hình Mỹ Kỳ cũng chẳng có quan hệ gì. Đối với cô ta, Hình Mỹ Kỳ chỉ là một con khôn lẳng lơ để
tiện muốn trèo vào nhà cô ta mà thôi.
Nhưng so với con khốn Cảnh Thiên kia, Hình Mỹ Kỳ thuận mắt hơn nhiều.
“Hóa ra là cô ta à? Ha ha, không vào được cửa nhà họ Để này nên bắt đầu đi bôi nhọ người ta. Khốn nạn”
Nhắc đến Hình Mỹ Kỳ, Tạ Thanh Nghiên không giữ được sắc mặt hiền hòa nữa.
“Mẹ, hồi trước mẹ thích chị ta lắm mà, sao bây giờ lại không thích nữa ạ? Là vì Cảnh Thiên sao? Mẹ có biết con
khốn đó ghê tởm đến mức nào không?”
“Im miệng!”
Đế An Nhiên đang định nói vụ của Cảnh Thiên, Tạ Thanh Nghiên lại quát to một tiếng, Đế An Nhiên giật nảy
mình.
Bởi vì lớn từng này rồi, trừ hồi còn nhỏ chạm đến giới hạn bị mẹ dạy dỗ một trận ra, tuổi dần lớn hơn, cô ta cũng từ
từ nắm rõ được bố mẹ, những chuyện chạm đến giới hạn, cô ta đều sẽ để người khác làm thay.
Xã hội này, có tiền là có thể sai khiến quỷ ma, có rất nhiều người tình nguyện làm việc cho cô ta. Thế nên sau này
lớn lên rồi, cô ta chưa từng bị mẹ quát như thế.
Nước mắt trào ra khỏi viền mắt Đế An Nhiên.
Cảm giác ấm ức và… hoang mang lan ra trong lòng.
Cảm giác này xuất hiện mà không có bất cứ dự báo nào.
“Mẹ…”
Giọng Đế An Nhiên trở nên vô cùng mềm mại và tủi thân, nếu là hồi trước thì chắc chắn Tạ Thanh Nghiên sẽ mềm
lòng ngay, dù gì cũng là con gái của mình mà.
Nhưng bây giờ…
Không thể thân thiện vui vẻ với con gái của người khác, đã thế còn là con gái của một người có rắp tâm.
“Con là hàng tôm hàng cá à? Mở miệng ra là con khốn này con khốn kia, ai dạy con như thế hả?”
Đế An Nhiên cạn lời.
Ban nãy khi nhắc đến Hình Mỹ Kỳ, không phải mẹ cũng con khốn này con khốn kia sao?
Bà nói Hình Mỹ Kỳ là con khốn trước, sao mình vừa gọi Cảnh Thiên là con khốn đã bị mắng rồi?
Đế An Nhiên đang định giải thích thì Tạ Thanh Nghiên nói tiếp: “Còn để mẹ nghe thấy miệng con thốt ra những lời
chửi Thiên Thiên nữa, mẹ sẽ không khách sáo với con đầu”
Đế An Nhiên: …???
“Con còn việc gì nữa không?”
Đế An Nhiên đần cả người sau khi bị Tạ Thanh Nghiên mắng.
Cô ta nói gì à?
Cô ta chỉ nói một câu con khốn Cảnh Thiên đó, thế mà mẹ đã không khách sáo với cô ta rồi?
Đế An Nhiên đã ức sẵn, bây giờ lại càng ức thêm.
Cô ta không thế hiểu được, Cảnh Thiên đã chiếm phòng bạo của cô ta, si nhục người của cô ta, còn đánh người của cô ta một trận, sao
đến cuối cùng, người sai lại là cô ta vậy?