Lúc này Ngô Cực đã tức đến cùng cực, lửa giận cháy rùng rùng trong mắt.
Lớn từng này tuổi, chỉ có gã tính kể người khác, ức hiếp3 người khác, chưa bị ai tính kể bao giờ.
Đặc biệt là đối thủ bại tướng Tề Thịnh.
Rõ ràng là một kẻ đã bị gã giẫm xuống 1sâu dưới bùn, vậy mà lại dám sỉ nhục gã như thế.
Bảo vệ đứng chặn trước mặt bọn họ, không cho bọn họ bước vào khách sạn một bướ9c. Nhân viên quản lý khách
sạn thì mỉm cười: “Người có thể đuổi việc chúng tôi chỉ có chủ tịch hội đồng quản trị, giám đốc điều hành và3 tổng
giám đốc khách sạn của chúng tôi thôi. Tuy cô Để An nhiên là có chủ của nhà họ Đế, nhưng cô ấy không hề có tư
cách để đuổi việc c8húng tôi. Nếu anh có điều gì không hài lòng thì có thể khiếu nại trực tiếp với giám đốc điều
hành. Hi vọng các vị đừng cố ý xông vào phòng bao ở tầng cao nhất nữa, người có thể đặt phòng đó đều là những
vị khách cao quý nhất của khách sạn chúng tôi, chúng tôi không thể cho phép các vị thiếu tôn trọng họ được”
Nói xong bèn quay người bỏ đi.
Bảo vệ để đồ đạc như túi xách của bọn họ trên bậc thềm rồi cũng quay lưng đi mất.
Đám người này tốt xấu gì cũng có danh tiếng, có khả năng đại diện quốc gia tham gia thi đấu, cuối cùng lại trở nên
nhếch nhác như thế này.
Ngô Cực tức đến mức muốn xông vào trong nhưng lại bị Đỗ Huyền kéo về.
“Đừng vào trong nữa, anh còn thấy chưa đủ mất mặt à?”
Ai ngờ Ngô Cực lại quay người đấm Đỗ Huyền một cú.
“Mẹ kiếp mày nói cái gì? Mày lại nói hộ bọn nó nữa à? Cái đồ ăn cây táo rào cây sung này!”
Đỗ Huyền không ngờ lại bị ăn đậm nên tức gần chết, hắn ta bò dậy định đánh Ngô Cực thì bị hai thành viên khác
cản lại.
Đỗ Huyền tức giận chửi: “Không phải chỉ là không thể để chúng ta lấy phòng tốt nhất thôi à? Phòng ở tầng 73 kia
cũng tốt, chúng ta cũng có mấy người đầu, phòng ở tầng 73 còn không đủ để các anh nhảy múa sao? Chuyện mà
đến sếp còn không xử lý được, các anh lại cứ nhất quyết đòi đi gây chuyện. Bây giờ bị người ta đuổi ra, bao nhiêu
người đang nhìn vào rồi, mẹ kiếp lại còn đòi đi tự chuốc nhục vào người, bị thần kinh à!”
Nghĩ đến sự ngang ngược và tác phong đại ca một tay che trời của Cảnh Thiên trong giới giải trí Đỗ Huyền nghĩ
đội của mình sắp flop rồi.
Đỗ Huyền càng chửi càng tức, nhưng lại không đánh thằng cha ngang ngược hợm hĩnh Ngô Cực kia được, hắn bèn
xách túi của mình lên, bỏ về.
“Quay về đây cho tao! Đỗ Huyền! Mày đừng quên mày vào được đội này là nhờ ai! Mẹ kiếp mày là thằng ăn cháo
đá bát!”
Nhìn Đỗ Huyền đi xa dần, Ngô Cực cảm thấy uy quyền của mình đang bị thách thức.
Cho dù khi xưa gã vẫn còn là đội phó cũng không có ai dám chửi gã như thế, Ngô Cực tức điên, chửi rủa mấy tiếng
rồi cũng đi về.
Huấn luyện viên tối sầm mặt, vội vàng gọi điện báo lại chuyện này với sếp. Đế An Nhiên đang ra ngoài ăn cơm với
các chị em, chuẩn bị đến tôi sẽ sang quán bar, nghe huấn luyện viên nói vậy, sắc mặt cô ta tái ngắt.
“Anh nói cô gái đó tên là gì cơ?”
“Cảnh Thiên”
“Hai chữ đó viết như thế nào?”
“Tôi cũng không biết. Tôi nghe Đỗ Huyền nói vậy thôi. Bảo là người thống nhất thẩm mỹ giới giải trí gì đó. Nhưng
đúng là cô ta đẹp thật”
Nói đến cuối cùng, huấn luyện viên cũng không biết vì sao mình lại thêm một câu như thế.
Nhận ra mình đã lỡ lời, anh ta bổ sung ngay: “Nhưng có đẹp mấy thì cũng không bằng sếp được. Nói thằng ra thì cũng chi là phường
đào kép, cho dù nói năng hay phong thái đều không thể đem ra so sánh với sếp. Tôi chỉ thấy cô gái đó vẫn không thèm nề nang gì
chúng tôi dù chúng tôi đã nói tên sếp ra, cuối cùng còn sai nhân viên phục vụ đuổi chúng tôi ra ngoài.”
Đương nhiên, chuyện nhân viên phục vụ đối xử bọn họ thể nào, huấn luyện viên cũng thêm mắm dặm muối mà mách nốt.
Bởi vì anh ta cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.