Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 639




Bây giờ cậu đã có cả một đội thi đấu làm bạn, tuy ngoài mặt không thể hiện điều gì nhưng trong lòng Cảnh Kiệt lại
rất vui.
Tất cả những 3thứ này đều do chị mang đến cho cậu.
Ý nghĩ không để chị cứu công ty Cảnh Nhân, cứ để công ty đó phá sản làm cậu áy náy ít nhiều, bây g1iờ trong lòng
cậu lại không còn áy náy nữa.
Bởi vì bố mẹ chưa từng cho cậu cảm nhận niềm vui như thế này, chưa từng để cậu trải nghiệm 9sự hài lòng khi
giành được thắng lợi, chưa từng thực sự tôn trọng cảm nhận của cậu. Đã vậy họ còn vì bản thân họ, cắt đứt quan hệ
với cậu, đấy 3thằng một công ty đang mắc nợ cho cậu.
Họ còn không áy náy, cậu cũng không áy náy nữa.
Cậu không thể làm khó chị VÌ công ty của8 bố mẹ được.
Có bao nhiêu bản lĩnh thì làm bấy nhiều việc, cậu học dốt như thế thì chắc chắn không thể vận hành công ty. Dựa
vào năng lực của cậu, công ty chỉ có thể phá sản thôi.
Vườn hoa trên tầng 77 rất đẹp, mọi người đều đứng chụp ảnh trong vườn hoa, chuẩn bị lát nữa đăng lên mạng
khoe.
Huấn luyện viên đội Brilliant lên tầng 77, nhìn hai vòng, sau khi bị nhân viên phục vụ hỏi, anh ta ngại ngùng quay
về tầng 73.
Ngô Cực thấy bộ dạng nhát cáy của huấn luyện viên bèn cau mày, đứng dậy hỏi: “Sao thế, bị tầng 77 giáo huấn ?”
“Giáo huấn thì không, nhưng tầng 77 luôn có người trông coi, thấy tôi lên là phòng như phòng trộm, tôi đành phải
đi xuống”
Ngô Cực cạn lời: “Anh làm theo lời dặn của sếp mà, sợ cái gì chứ?”
Huấn luyện viên muốn nói lại thôi.
Bởi vì đây là khách sạn bảy sao, khách có thể vào đây bao phòng to nhất chắc chắn có thân phận cao quý hơn họ.
Anh ta cũng không thể đi đắc tội lung tung với người ta được.
“Lỡ đắc tội với nhân vật quyền quý nào thì sao?”
Ngô Cực nói với các thành viên trong đội: “Đi nào, chúng ta lên xem rốt cuộc là ai đang ở trong cái phòng đó.”


Đỗ Huyền do Ngô Cực phát hiện ra và mời vào đội, luôn có sự tôn trọng xuất phát từ bản năng đối với gã. Tuy hắn
cảm thấy làm vậy không ổn lắm, nhưng hắn vẫn nghe lời, đi theo Ngô Cực ra ngoài.
Huấn luyện viên sợ cái tính nóng nảy của Ngô Cực sẽ gây chuyện với người ta nên cũng đi theo.
Lễ tân tầng 77 thấy người của tầng 73 lại lên nhưng chỉ coi như không nhìn thấy.
Bởi vì ban nãy khi huấn luyện viên kia lén lút lên đây, họ đã báo với tổng giám đốc Từ Lập rồi. Sau đó Từ Lập báo
họ rằng, nếu đám người đó lại lên nữa thì không cần ngăn cản.
Thế nên lần này khi Ngô Cực dẫn theo Đỗ Huyền, huấn luyện viên và mọi người đi lên với phong thái bá đạo tổng
tài, không ngờ lại chẳng có phục vụ nào cản họ lại.
Nhóm người thuận lợi đến phòng 8888. Ngô Cực liếc nhìn huấn luyện viên, huấn luyện viên sờ mũi một cách
ngượng ngùng. Lúc này mới có một nhân viên phục vụ vội vã đi đến hỏi: “Các vị là khách ở phòng này ạ?”
“Vâng”
Ngô Cực đáp một tiếng, phục vụ bèn giúp đẩy cửa, đi vào trong.


Ban đầu Ngô Cực đã nghĩ, nếu khách bên trong thực sự là người quyền quý ở thành phố H, họ sẽ nói là cô An Nhiên đến chào hỏi
mọi người.
Ai ngờ sau khi vào trong, gã trông thấy một nhóm người mà gã không thể quen hơn được nữa đang ở trong vườn hoa như cổ tích, vừa
chơi game vừa uống trà nói chuyện.
Thấy có người đi vào, Tề Thịnh ngầng đầu lên đầu tiên, khi bắt gặp đôi mắt lạnh như rắn độc của Ngô Cực, ánh mắt anh ta cũng đột
ngột lạnh đi.
“Không biết đây là phòng của bọn tôi à? Tùy tiện vào phòng nghi của người khác, rồi lại tùy tiện vào phòng bao của người khác, đây
là điều mấy người được dạy? Mở mang tầm mắt ghê!” Phó Dục Hoành và các thành viên trong đội cũng đã nhìn thấy đám Ngô Cực,
bèn lạnh giọng mia mai.