Cảnh Thiên cười: “Thực ra hôm nay tôi đến chỉ để xem bộ dạng thảm hại của chị thôi, sau đó thuận tiện nói với chị
rằng, dù chắc chắn là chị không 3thể trả nổi phí tổn thất một tỷ, nhưng dù gì chị và chồng chị vẫn chưa ly hôn, lại
thêm số tiền chị gửi ở ngân hàng châu Trung nữa, gộp lại kiểu 1gì cũng phải hơn trăm triệu. Dù vẫn còn kém nhiều,
chị vẫn phải ngồi tù,
nhưng cũng coi như là chị trả giá rồi. Tôi ấy mà, cái khác thì c9òn đỡ, nhưng không thích chịu thiệt cho lắm. Chỉ cần
là người khiến tôi chịu thiệt, tôi đều sẽ khiến kẻ đó còn phải chịu thiệt nhiều hơn”
Una mở to mắt, nhìn chòng chọc vào Cảnh Thiên.
Cô tìm được cả tiền mà bà ta gửi ở ngân hàng châu Trung nữa.
Nhưng nghĩ lại, Una 8cười mỉa: “Cô tưởng cô nói vậy là có thể dọa được tôi à? Tiền trong ngân hàng châu Trung,
cô muốn thu là thu được chắc? Sở dĩ tôi liều mình gửi tiền ở bên chầu Trung chính là để đảm bảo tài sản riêng của
tôi không bị xâm hại, tôi.”
Una vẫn đang nói thì Cảnh Thiên mở một ứng dụng ra, đó là ứng dụng ngân hàng châu Trung, nhưng trên đó lại
viết tên của Una. “Làm sao cô có được tài khoản và mật khẩu của tôi?”
Una gần như phát điên.
Sau khi xảy ra vụ con khốn kia, Una biết ngay là mình nuôi ong tay áo rồi, con gái nuôi đã dấm dúi với chồng mình.
Sau này bà ta ra tù rồi thì chẳng liên quan gì đến bà ta nữa, thế nên cho dù ngồi tù, bà ta cũng không muốn đưa số
tiền đó cho chồng kinh doanh.
Như vậy thì ít nhất sau khi ra tù, bà ta vẫn có thể sống năm tháng tuổi già sung túc.
Ai ngờ bây giờ tài khoản của bà ta lại đang nằm trong tay Cảnh Thiên
Chuyện này còn khiến bà ta tuyệt vọng hơn cả việc ngồi tù mười năm.
“Việc mà chị nghĩ rằng không thể, có lẽ lại rất đơn giản với người khác đấy. Ví dụ như hồi xưa chị nghĩ việc nhỏ
tiền trảm hậu tấu, làm xong báo với tôi một tiếng là được, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của bản thân chị mà thôi. Thế
nên, bất cứ lúc nào, đừng đổ sự ngu xuẩn của mình lên đầu người khác. Tiền, tôi lấy rồi, Una, chị cử ngoan ngoãn
ngồi trong tù mà hối cải, tranh thủ ra từ
rồi còn làm người”
Nói xong, Cảnh Thiên định đi.
Una lại la hét điên cuồng: “Cảnh Thiên, cô ác độc như thế, chẳng lẽ thực sự không sợ trời phạt à? Cô đừng quên,
nhà họ Chiến đã quy định từ khi mới cưới cô về rồi. Họ không cho phép cô có bất cứ qua lại mập mờ nào với đàn
ông, nếu không thì sẽ tịch thu toàn bộ số tiền đã cho cô. Thức thời thì trả lại tiền cho tôi và cứu tôi ra ngoài đi, như
vậy thì việc giữa chúng ta coi như xong, bằng không thì cô khiến tôi khó sống, cô cũng đừng hòng được sống yên”
“À, quên mất chưa nói với chị, chị gái Lý Ngọc Phương của chị đã vào trại tạm giam rồi, Tần Dịch mà chị nhắc đến
cũng bị tạm giam rồi đấy. Tôi từng chăm sóc cho các người vì quan hệ giữa Tần Dịch và Cảnh Lạc thôi, nhưng bây
giờ Tần Dịch và Cảnh Lạc đã chia tay rồi, tất cả mọi người trên mạng đều biết, tôi cũng không có gì cần phải chăm
sóc nữa. Thế nên… cứ vậy đi nhé. Chị cải tạo cho tốt, tôi sẽ cho người thỉnh thoảng đến thăm chị, kể cho chị nghe
những chuyện về chồng chị và con gái nuôi của chị, coi như cảm ơn sự chăm sóc của chị trong thời gian làm quản lý
của tôi”
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của Cảnh Thiên, Una tức đến muốn hộc máu.
Bà ta nhìn chòng chọc vào Cảnh Thiên như phát điên, tiếng ù ù phát ra trong cố họng nhưng không thể thốt nổi một chữ nào.
Có thể nào cũng không ngờ được, con ngốc ngày xưa luôn bị người ta bắt nọn, giờ lại thành người thắng cuộc lớn nhất.
Cô ta đã kéo cà Tần Dịch vào rồi, vậy thì bà ta… còn phần thầng nào nữa đây?