“Xem ra… năng lực của A Xuyên còn xuất chúng hơn cả người đứng đầu thiên tài của tập đoàn A02, có thể chế tạo
ra thứ như vậy3 trong tình trạng chân tay không thể nhúc nhích”
Nhắc đến AO2, Cảnh Thiên lại muốn chửi.
“Đương nhiên A Xuyên1 lợi hại hơn người của cái công ty AO2 rách nát đấy rồi. Lão già chết tiệt của công ty đó làm
sao mà so sánh nổi với A Xuyên 9chứ?” “Hình như Thiên Thiên khá ghét chủ tịch thiên tài thần bí của công ty A02
nhỉ?” Đế Tịnh Hiên hỏi. Ghét?
Ha ha. 3
Nào có phải mỗi ghét thôi đầu.
Đó là một tên tự cao tự đại dở hơi. Nhưng cô không thể nói ra được. Thấy A Xuy8ên nhìn mình không chớp mắt,
Cảnh Thiên nói rất hùng hồn: “Không hẳn là chướng mắt lão già đó, chỉ thấy ông ta là người hàng đầu thế giới mà
cũng chẳng có gì vẻ vang. Đằng nào thì con cũng không có hứng thú với ông ta. Con nghĩ ông ta không thể so sánh
nổi với A Xuyên nhà con”
Chiến Lệ Xuyên: …
Khóe môi anh cong lên thành nụ cười có phần miễn cưỡng, đang định nói gì thì đó thì anh nghe Cảnh Thiên hỏi với
giọng dụ dỗ: “A Xuyên, mẹ tôi và anh tôi rất thích người máy do anh chế tạo, anh có thể làm cho họ một con được
không?”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Đương nhiên”
“Liệu có phiền lắm không? Nếu phiền quá thì làm một con thôi cũng được” Tạ Thanh Nghiên đứng bên cạnh, hơi
ngượng nghịu.
Chiến Lê Xuyên mỉm cười: “Làm cho mẹ và anh ba mà, không phiền đâu ạ.”
Đồng thời, Chiến Lệ Xuyên cũng nhìn Cảnh Thiên, cảm ơn cô đã bảo vệ anh trước mặt người nhà.
Hôm nay là ngày vụ án của Una được đưa ra xét xử.
Una vẫn bị nhốt trong trại tạm giam suốt thời gian vừa qua, kéo dài cả một tháng trời, tòa án mới bắt đầu xét xử vụ
án của bà ta.
Una thực sự đã bị nhốt trong trại tạm giam đến phát sợ rồi, tất cả sự rực rỡ ngày xưa đã biến mất. Khi bà ta được
cảnh sát dẫn xuống xe, đám phóng viên bên cạnh suýt nữa là không nhận ra.
Tuy Una không phải người nổi tiếng mà chỉ là một quản lý, nhưng bà ta là dì ruột của Tần Dịch, còn là quản lý cũ
của Cảnh Thiên. Bà ta lừa vai của Cảnh Thiên rồi đem cho Tần Dịch, họ rất muốn nhìn xem cuối cùng bà quản lý
này sẽ có kết cục như thế nào.
Sau khi Una được dẫn vào trong, phóng viên không thể đi theo chụp ảnh được nữa.
Khi đến nơi mà phóng viên không thể chụp được, hai viên cảnh sát dẫn bà ta đến một nơi kín đáo.
khúc ngoặt của nơi kín đáo đó, một cô gái ăn mặc sáng ngời, đi đôi giày cao gót, phong thái xinh đẹp quyến rũ và tà
mị lạnh lùng bước ra.
Cảnh sát trông thấy Cảnh Thiên bèn mỉm cười với cô, nói: “Cô Cảnh, còn năm phút nữa là phiên tòa bắt đầu rồi, cô
có lời gì thì nói nhanh nhé!
Cảnh Thiên mỉm cười: “Yên tâm, không mất đến năm phút đầu”
Cảnh sát đi rồi, Cảnh Thiên còn chưa kịp lên tiếng, Una đã quỳ sụp xuống trước mặt cô.
“Cảnh Thiên, tôi biết sai rồi! Tôi không nên bỏ mặc lợi ích của cô, đổi vai nữ chính vốn thuộc về cô để lấy vai nam
chính cho Tần Dịch. Cô tha thứ cho tôi lần này được không?”
Cảnh Thiên cái nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình rồi nói nhỏ: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn xây nhiều nhà tù đến vậy
làm gì?”
Nếu là ngày trước, chắc chắn Una sẽ chửi Cảnh Thiên, nhưng sau một tháng trời người nhà chạy vạy, họ mới hiểu ra một chuyện.
Nhà họ Chiến thực sự không thể động vào.
“Cảnh Thiên, cô tha cho tôi đi! Cô cũng đã cưới Chiến Lê Xuyên rồi, muốn tiền có tiền, Tần Dịch cũng đang chờ cô. Bây giờ cô đang
có được cả tình lẫn tiền, cô cần gì phải một sống một mái với tôi? Tượng đất cũng có ba phần người, nếu hôm nay tòa án thực sự phán
quyết tôi ngồi tù, cô có tin rằng tôi sẽ nói với tất cả mọi người trên tòa án rằng cô là cháu dâu của nhà họ Chiến, nhưng lại lén lút làm
tình nhân của Tần Dịch không?”