“Ông ơi, bọn cháu đang ở tiệm cà phê Khinh Mạn ở quảng trường Hoành Tân ạ” Cảnh Thiên bèn nói vào điện
thoại.
“Được, vậy thì mọi người chờ 3ông nhé, ông sẽ tới đó ngay”
“Ông ơi, đây là lần đầu tiên cháu gặp bố mẹ, cháu đã dặn Trạch Ngôn, bảo anh ta bao nhà hàng Hoa Viên ở tầng
1cao nhất rồi, ông đến thẳng đó đi ạ” Chiến Lệ Xuyên nói.
“Được được được, vậy thì cháu chào hỏi bố mẹ đi nhé, ông sẽ tới ngay”
“Vâ9ng.”
“À đúng rồi ông ơi, ông mang cả Đại Khả Ái của cháu sang nhé. Cháu muốn để mẹ cháu gặp Đại Khả Ái nhà cháu”
“Được.” Ông cụ đồ3ng ý ngay.
“Em không cần phải nhờ ông đưa sang đầu, em có thể gọi điện trực tiếp cho nó, nó sẽ nghe lời em, tự đi sang đây”
“Thế t8hì để tôi gọi điện”
Đế Tịnh Hiên: …
Tạ Thanh Nghiên: …
Rõ ràng là nhận con gái, sao… sao lại có cảm giác như đang đặt tiệc cưới thế?
“Con đã kết hôn với Thiên Thiên gần nửa năm rồi mới biết hóa ra hai vợ chồng bạc bẽo họ Cảnh kia không phải bố
mẹ ruột của cô ấy. Bây giờ có thể nhận bố mẹ, con cũng thấy vui thay Thiên Thiên”
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên nho nhã, rồi lại nhìn bố mẹ không hề tỏ ra chê bai vì anh bị liệt, cô thấy rất vui.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, việc gì của cô cũng do cô tự quyết định, cho dù biết bố mẹ ruột của mình rất tốt, cô cũng
không hi vọng họ sẽ là kiểu người hoa tay múa chân đối với cuộc đời của cô.
Nếu vậy, cho dù bố mẹ đối xử với cô tốt đến mấy, cô cũng sẽ cố hết sức để tránh xa họ.
Bởi vì… bởi vì linh hồn của cô là Saka.
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên, đặc biệt là Tạ Thanh Nghiên, tuy tính cách trông khá thoải mái nhưng trên thực
tế lại rất tinh tường. Tuy ngoài miệng nói con gái mình yếu đuối đáng thương, nhưng bà có thể cảm nhận từ tiềm
thức rằng con gái chắc chắn không vô hại như bề ngoài. Thế nên sự ăn ý mấy chục năm giữa hai vợ chồng khiến họ
đồng thời làm hành động khác với suy nghĩ khi đối mặt với Chiến Lê Xuyên.
Sau khi ông cụ Chiến đến, hai nhà cùng nhau nói chuyện vui vẻ, trông như hai bên thống gia thực sự đã quen nhau
rất lâu.
“Mẹ, cho mẹ xem người máy của con này.”
Thấy Để Tịnh Hiên luôn nói chuyện với ông cụ và A Xuyên, Cảnh Thiên gấp gáp muốn khoe người máy của mình
với Tạ Thanh Nghiên. Vườn hoa trên tầng cao nhất rất rộng, Đại Khả Ái bị Cảnh Thiên ra lệnh đứng trong góc. Tạ
Thanh Nghiên đi đến, trông thấy một cậu trai đẹp trong bộ đồ thường ngày kiểu Hàn, ngồi ngay ngắn trong góc
xem máy tính.
Cho dù chỉ là bóng lưng thôi, Tạ Thanh Nghiên cũng có thể đoán được đây chắc chắn là một cậu trai đẹp.
Là một người say mê cái đẹp, tuy nhan sắc của chồng đã cao lắm rồi, nhưng bà vẫn luôn rất dễ dãi với các chàng
trai đẹp.
Máy quay sau lưng trông thấy Cảnh Thiên đi đến, Đại Khả Ái lập tức đứng dậy, quay người lại.
“Đậu xanh!!!!”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên thực sự không thế nhịn nổi nữa, chửi thề cùng lúc với Đế Vân Mặc đang theo hóng đẳng sau.
Họ đã nhìn thấy gì?
“Mẹ, anh ba” Đại Khà Ái khẽ gật đầu với Tạ Thanh Nghiên và
thậm chí đến con người còn có hình phản chiếu. Tạ Thanh Nghiên: …
Đế Vân Mặc. Đó là một người đàn ông giống hệt Chiến Lê Xuyên,