“Con chào bố mẹ, chào anh ba”
Mặc dù không uống trà nhưng Tạ Thanh Nghiên vẫn bị tiếng “mẹ” này làm cho phát nghẹn.
Bố???
Mẹ!!!
Bà còn chưa chấp nhận con lợn đã dúi con gái mình đi này, sao nó có thể không biết xấu hổ mặt dày m1à gọi bà là
mẹ thế?
Để Tịnh Hiên giận không kém gì vợ mình.
Chiến Lệ Xuyên nhìn thấy gân xanh trên tay bố vợ nổi 9hết lên rồi, lập tức tỏ ra như một cậu con rể khiêm tốn dè
dặt.
Người đàn ông trong công ty thì bá đạo uy vũ, cho dù bại 3liệt toàn thân cũng có thể trấn áp tất cả lãnh đạo cấp cao,
lúc này lại mang dáng vẻ thận trọng dè dặt, Cảnh Thiên cảm thấy không8 cần thiết.
Dù sao thì cô cũng không phải là nguyên chủ, không phải là Cảnh Thiên thực sự, cho dù phải thì cuộc đời của cô
cũng chỉ có một mình. Không có lý nào người đàn ông mình chọn… cho dù không phải là người đàn ông mình
chọn, mà là người đàn ông cố định tạm thời ở bên năm năm thì cũng là người sẽ sống cùng cô. Huống hồ người đàn
ông này còn giúp cô nhiều lần như vậy, cho cô nhiều tiền như vậy. Cô…
Không thể để anh ấm ức được.
Cảnh Thiên chuẩn bị đứng lên. Ngay khi cô chuẩn bị đi đến bên cạnh Chiến Lệ Xuyên thì Để Tịnh Hiên và Tạ
Thanh Nghiên đã đứng lên trước cô rồi.
Kỹ năng diễn xuất khoa trương của Tạ Thanh Nghiên lại lên sàn một lần nữa.
“Chao ôi, xin chào xin chào! Con không biết đâu, trước khi con đến, Thiên Thiên nhà chúng ta đã nhắc đến con mấy
lần rồi. Từ lâu mẹ đã nghe nói đến chuyện của giám đốc điều hành tập đoàn AUPU, không ngờ giám đốc điều hành
thiên tài trong truyền thuyết một ngày nào đó lại dùng thân phận như thế này xuất hiện trước mặt mẹ”
Chiến Lê Xuyên: …
Luôn cảm thấy mẹ vợ như muốn nuốt chửng anh luôn. Anh đã chuẩn bị tốt tinh thần làm một con lợn đợi bị cắt tiết
rồi, chỉ cần đối phương có thể bằng lòng để con gái của mình ở bên cạnh anh thì thế nào cũng được. Nhưng lại
không ngờ rằng thái độ của mẹ vợ lại thay đổi một 180 độ như thế này 2
“Nào có quá khen đâu, con không tin thì cứ hỏi bố con đi, bố con thường xuyên nhắc đến con trước mặt mẹ đấy”
Chiến Lệ Xuyên nhìn Để Tịnh Hiên bằng ánh mắt hơi ngơ ngác.
Đáy mắt Để Tịnh Hiên tràn đầy vẻ gớm ghiếc vì bắp cải tốt của nhà mình đã bị cướp mất, nhưng trên mặt lại gượng
cười rạng rỡ: “Đúng vậy, lúc trước tôi thường xuyên nhắc đến cậu khi ở nhà. Cậu ấy à, chính là tấm gương sáng của
lớp trẻ thời nay, tôi thường xuyên bảo ba người anh của Thiên Thiên học theo cậu đấy” 2
Đế Vân Mặc: ???
Vì cái quần què gì anh ta chưa bao giờ nghe nói đến thế?
Cho dù lúc trước anh ta cũng từng nghe bố mình nói về Chiến Lệ Xuyên khi chưa bị bại liệt, cùng lắm là chế nhạo:
“Cái thằng nhãi Chiến Lệ Xuyên kia chó má lắm, nếu các con có làm ăn gì với cậu ta thì nhất định phải để ý vào,
tránh bị chó cắn”
Ừ, hình như đúng là bố đã nói như vậy nhỉ?
Hơn nữa tuy bố mẹ ngoài miệng thì không khen ngợi họ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ba anh em họ thật ra mới là
những đứa trẻ ưu tú nhất đúng không?
Sao lại…
“Bố quá khen rồi, con rể không dám nhận”
“Sao lại không dám nhận chứ? Tôi chưa từng nhìn thấy chiếc xe lăn này của cậu bên ngoài, nếu không phải là quý công ty hợp tác với
AO2 thì e là chiếc xe lăn này do quý công ty sản xuất đúng không? Sàn phẩm khoa học công nghệ của quý công ty gần như là đi đầu
nước Z, thậm chí có thể gọi là độc nhất”
“Bố, chiếc xe lăn này do chính A Xuyên thiết kế và chế tạo ra. Anh ấy còn biết chế tạo ra người máy nữa cơ, còn tặng cho con một
người máy thông minh nữa đấy!”