Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 601




Một người đàn ông trông rất giống Tạ Thanh Nghiên, khuôn mặt tinh tế tà mị, toàn thân tỏa ra tà khí đang đứng ở
cửa.
3“Sao con lại đến đây?”
Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên gần như đồng thanh khi nhìn thấy cậu con trai út của họ đang 1dựa vào bên
cạnh cửa, nở nụ cười.
sự ghét bỏ đó khiến Cảnh Thiên không khỏi nhướng mày.
Người đàn ông mỉm cư9ời, khóe mắt vốn đã nhếch lên đầy tà mị lại lộ ra ý cười còn quyến rũ hơn cả phụ nữ, đến
mức lông mày của Để Tịnh Hiên không3 khỏi cau lại.
“Con đột nhiên về nhà, phát hiện chỉ có một mình cái đứa giả mạo kia ở đó nên bấm tay tính toán, cảm 8thấy thành
phố H có người vô cùng thu hút con, nên con đã đi theo bố mẹ tới đây.”
Nhìn thằng con như thầy bói này của mình, Để Tịnh Hiên chỉ cảm thấy rằng đây chính là một phiên bản lỗi do vợ
chồng ông tạo ra.
Người đàn ông vẫy tay với Cảnh Thiên: “Chào em gái thân yêu, anh là anh ba của em!”
Chân mày Cảnh Thiên khẽ giật, cô vẫy tay với người trước mặt, gọi một tiếng như nghĩ một đằng nói một nẻo…
Anh ba”
“Ừ, em gái ngoan!”
“Để Văn Thụy, tại sao mẹ lại thấy con kỳ lạ thế nhỉ?” Tạ Thanh Nghiên nhìn con trai mình, rất ghét bỏ.
“Vân Mặc. Mẹ, con đã sửa tên trên sổ hộ khẩu rồi. Sau này tên của con là Vân Mặc, tên ở nhà là Vân Thụy”
“Thân thể là do bố mẹ ban cho, tên của con cũng phải do bố mẹ đặt, sao có thể tự ý sửa được chứ?”
Để Tịnh Hiên không hài lòng chút nào với thằng con thầy bói nhà mình.
“Không phải trước đây hai người đã đồng ý chuyện con đổi tên rồi à? Sao bây giờ lại nói con thế?” Để Vân Thụy… à
không, Để Vân Mặc tủi thân.
“Thụy, mang ý nghĩa là điềm lành, ngụ ý hay như vậy, tại sao con lại nhất định muốn sửa hả?”
Đế Vân Mặc mỉm cười và ngồi vào chiếc ghế đang trống: “Bố, đã nói rồi, cái tên Vân Mặc này hợp với con hơn. Đây


là kết quả con bói được khi tính toán chuyện sau này.”
“Vậy thì con bói cho em gái con xem, cái tên Cảnh Thiên này có tốt không?”
“Cảnh Thiên ấy à? Đương nhiên là không tốt rồi. Em gái à, trên đường đến đây anh đã bói cho em một cái tên mới
dựa theo ngày sinh tháng đẻ của em rồi” Cảnh Thiên nhìn Đế Vân Mặc, rõ ràng là đang cười nhưng ánh mắt đó lại
lạnh lẽo, mặt đầy vẻ cảnh cáo.
“Sau này em sẽ mang họ Đế. Vẫn nên gọi là Đế Cảnh Thiên, nhưng ở giữa không phải là cảnh trong cảnh sắc, mà
thêm một chữ vương, ngụ ý là ánh sáng ngọc ngà. Em gái của anh vừa nhìn đã biết ngay là cô gái tràn ngập khí
chất vương giả, một chữ cảnh lẻ loi không thể làm nổi bật lên con người em được”
“Để Cảnh Thiên”
Cảnh Thiên thầm đọc tên mới của mình, cảm thấy… cũng khá khí khái.
“Để Cảnh Thiên là một cái tên hay” Tạ Thanh Nghiên cũng thấy hay.
“Cuối cùng con cũng đã làm đúng một chuyện” Để Tịnh Hiên rất vui mừng, không còn so đo việc Đế Vân Mặc đổi
tên nữa. Được sự cho phép của bố mẹ, Để Vân Mặc cũng rất vui vẻ.
Anh ta lấy ra một tấm thẻ màu đen vàng kim từ trong ngực, đưa chiếc thẻ đến trước mặt Cảnh Thiên bằng hai tay
như một bá đạo tổng tài. Lông mày hơi nhướng lên lộ ra vẻ đẹp tà mị: “Em gái, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đây
là thẻ anh ba tặng cho em, dùng thoải mái đi” 2
Cảnh Thiên giơ tay ra nhận lấy tấm thẻ, liếc nhìn phần ký tên bên dưới cùng, không ngờ lại có một chữ “S”.


Ngay tức khắc, đôi mắt hờ hững của Cành Thiên tràn đầy vui sướng, cưoi đến nỗi hai mắt cong cong.
“Cảm ơn anh ba”
Để Vân Mặc và Cảnh Thiên ngồi cùng một hướng, nhìn cô em gái đáng yêu như vậy, anh ta đưa tay lên xoa đầu cô.
“Ngoan!”