"Nhưng cô cũng thật quá đáng.
Để đuổi tôi đi, cô còn uy hiếp tôi.
Tự ngã cầu thang mà còn đổ vạ cho tôi, để ông nội nhìn rõ tôi là một người phụ nữ ác độc như thế nào.
Tôi có lòng tốt kéo cô mà cô lại đẩy tôi xuống.
Có phải cô cho rằng chỉ cần tôi chết vì ngã cầu thang, cô sẽ có thể hắt nước bẩn lên người tôi còn có thể danh chính ngôn thuận trở thành mợ chủ nhà họ Chiến không?"Khương Vũ Hi tức giận đến mức bật dậy vì lời vu khống của Cảnh Thiên, giận dữ hét lớn: "Cảnh Thiên, rõ ràng là cô ngậm máu phun người! Cô tưởng rằng không có chứng cứ thì tôi sẽ bôi nhọ cô sao? Cô tưởng rằng ông sẽ tin những lời giả dối đó của cô à?"
Nói xong, cô ta vội vàng đến bên ông cụ Chiến và nói với vẻ thù hằn: "Ông ơi, chuyênn ngày hôm nay đúng như những gì cháu nói, cháu tận tai nghe thấy Cảnh Thiên nói với tình nhân của cô ta rằng sẽ sử dụng tài nguyên của nhà họ Chiến để giúp anh ta làm ảnh đế.
Tình nhân của cô ta còn bảo cô ta mua đồ, cháu có ghi âm, ông nghe đi! Hôm nay cô ta muốn giành giật đoạn ghi âm này trong tay cháu nên mới đánh nhau với cháu, chân giẫm hụt nên mới ngã cầu thang."
Nói xong, Khương Vũ Hi mở khóa màn hình, muốn đưa đoạn video cho ông cụ xem.
Còn Cảnh Thiên thì cười lạnh, hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, tiếp tục nho nhã ăn cơm.
"Video đâu rồi? Lạ quá...!video của cháu đâu? ...!Sao lại thế này? Rõ ràng ban nãy nó vẫn còn mà!"
Khương Vũ Hi xanh mét mặt, liên tục kéo màn hình, nhưng cho dù là trang nào cũng không có video mà cô ta lưu trước đó.
Video đã không cánh mà bay!
"Chậc chậc, nghe nói cô đang học thiết kế thời trang à? Có phải cô thấy mình xấu quá nên mới từ bỏ để chuyển sang con đường diễn viên đúng không? Với diễn xuất này cùa cô ấy à, cộng thêm việc nhà họ Chiến trải đường cho cô, chắc chắn cúp vàng lễ trao giải năm sau sẽ là của cô đấy.
Không phải chỉ có người đẹp mới có thể làm diễn viên, hay là cô đến đoàn phim thử vai xem sao? Những diễn viên thực lực như cô chắc chắn sẽ được đào diễn vô cùng coi trọng."
"Cảnh! Thiên! Là cô đúng không? Cô xóa video của tôi đúng không?"
"Đúng, là tôi đấy.
Là tôi gọi điện thoại cho tình nhân, bị cô ghi âm lại, nên là tôi xấu hổ quá hóa giận đánh nhau với cô, nhưng lại không cẩn thận khiến mình bị ngã cầu thang, bị đập đầu.
Khi ở bệnh viện tôi còn tìm người tấn công vào điện thoại của cô, xóa hết ghi âm của cô, dẫn đến việc cô có đoạn ghi âm đấy."
Cảnh Thiên chỉ dùng những câu này để chọc giận Khương Vũ Hi mà thôi.
Ngay cả khi đó là sự thật, nhưng bây giờ không có bằng chứng, thật cũng là giả.
Người thông minh cũng nên biết đủ mà dừng, nhưng không ngờ Khương Vũ Hi lại trợn tròn mắt, hét lên vô cùng tức giận: "Quả nhiên là cô!"
Cảnh Thiên: "..."
Não người phụ nữ này phải bị lừa đá ít nhất ba cái trở lên đúng không?
Nói xong, cô ta còn nhìn về phía ông cụ Chiến, khóc lóc tủi thân: "Ông, ông có nghe thấy không? Cô ta đã thừa nhận rồi! Là cô ta!"
Chiến Vũ Hằng ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được mà đặt đũa xuống.
Trước đây, anh ta cảm thấy chỉ số thông minh của Cảnh Thiên và Khương Vũ Hi không cùng một đẳng cấp.
Hôm nay họ vẫn không cùng một đẳng cấp.
Nhưng lần này lac Cảnh Thiên chèn ép Khương Vũ Hi.
"Chuyện này kết thúc ở đây, sau này không ai được phép đề cập đến nữa."
Ông cụ cũng không nghe nỗi nữa, dừng chủ đề này lại.
Khương Vũ Hi rưng rưng nước mắt, vẻ mặt không thể tin được, phải chịu nhụ nhã.
"Tại sao? Ông à, cô ta đã thừa nhận là mình làm rồi, tại sao ông không những không xử lý mà còn không cho phép cháu nhắc lại chuyện này?"
Không phải chỉ là một người phụ nữ hợp mệnh với anh Xuyên thôi sao? Dựa vào cái gì mà cô ta diễu võ dương oai ở nhà họ Chiến? Cô ta còn cắm sừng anh Xuyên nữa!.