Nước da Cảnh Thiên trắng đến mức phát sáng.
Bình thường ở trong đoàn làm phim, nhân viên trang điểm chỉ dám dùng màu số3 1 của Flower mà Cảnh Thiên tự
mang, phấn nền màu trắng nhất của các nhãn hiệu quốc tế hàng đầu cũng có thể khiến cô đen đi hẳ1n một tone.
Vẻ xinh đẹp của Cảnh Thiên và sự nhếch nhác của Hình Mỹ Kỳ đã hình thành sự chênh lệch rõ ràng trong mắt c9ác
vị khách ở quán cà phê. Trước đó còn có người thấy Hình Mỹ Kỳ xinh đẹp, nhưng khi so sánh với Cảnh Thiên, cô ta
đã mờ nhạt 3hẳn đi.
Hình Mỹ Kỳ hoàn toàn không ngờ được rằng Cảnh Thiên lại đột ngột đến đây.
Thế nên khi thấy Cảnh Thiên 8- kẻ đầu sỏ khiến quan hệ giữa cô ta và nhà họ Để sụp đổ hoàn toàn, Hình Mỹ Kỳ
không thể kiềm chế được mà vặn vẹo cả mặt.
“Cảnh Thiên? Cô đến đây làm gì? Đến xem trò cười của tôi à?”
Cảnh Thiên đang bước nhanh bỗng dừng lại, nhìn sang Hình Mỹ Kỳ ở bên cạnh, cô ngẩn ra một lát rồi không kìm
được mà bật cười.
“Đến xem trò cười của cô? Cô là cái quái gì vậy, trò cười của cô có gì đáng để tôi xem à? Dở hơi à? Thần kinh!”
Cảnh Thiên chọc ngoáy thật nhanh, Hình Mỹ Kỳ đang tức đến mức không biết nên nói gì thì Cảnh Thiên đã bỏ đi.
Cảnh Thiên đột ngột dừng chân, quay người nhìn về phía Hình Mỹ Kỳ, liếc nhìn đôi chân hơi khập khiễng thấy rõ
của cô ta, bỗng thấy hứng thú.
Cô đẩy đôi kính râm xuống dưới để lộ đôi mắt đẹp, trong đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập ác ý.
“Cô… chắc không phải vừa đi từ phòng Thanh Mặc ra chứ?”
Hình Mỹ Kỳ: ….
Cảnh Thiên vừa thấy cô ta chết lặng thì không kìm được mà cười phá lên.
“Thật đấy à?”
Hình Mỹ Kỳ siết chặt hai nắm tay, tức đến mức cánh tay cũng run lên.
“Nhìn bộ dạng có thì có vẻ là bị đối xử thô bạo rồi nhỉ?”
Cảnh Thiên lại hỏi tiếp: “Bị đánh rồi à?”
“Ừm… Để tôi xem nào, cô bị đánh đến thế này, chắc không phải là nói cái gì không nên nói trước mặt người ta chứ?
Ví dụ như… nói xấu tối trước mặt họ chẳng hạn?”
Hình Mỹ Kỳ. …
Thấy Cảnh Thiên mỉa mai trắng trợn, hơn nữa còn mỉa mai cô ta ngay trước mặt mọi người, Hình Mỹ Kỳ tức đến
run lên.
Cô ta gần như muốn xông lên xé nát khuôn mặt hại nước hại dân này của Cảnh Thiên.
Nhưng bên cạnh còn có người của Đế Tịnh Hiện đang nhìn, cô ta chỉ có thể nuốt nghẹn oán hận này xuống.
Hình Mỹ Kỳ họ một tiếng, đột ngột cảm nhận thấy một luồng tình ngọt xông từ phổi lên khoang miệng.
Cô ta nôn ra máu!
Tuy cảm thấy buồn nôn nhưng để tránh khiến bản thân mất mặt, Hình Mỹ Kỳ vẫn nuốt ngụm máu đó xuống.
Cô ta muốn xem xem, cái đồ lẳng lơ diêm dúa Cảnh Thiên này sẽ sỉ nhục cô ta như thế nào ngay trước mặt mọi
người, sau đó người của Để Tịnh Hiên cũng thấy và báo lại cho ông ta, ông ta sẽ cảm thấy như thế nào.
Hình Mỹ Kỳ biết ở lại đây chỉ càng thêm nhục nên quay người định đi.
Kết quà là chân bị đau, suýt đã ngă xuống, may là Susan luôn canh chừng bên cạnh cô ta nên mới không bị mất mặt.
Cành Thiên thấy Hình Mỹ Kỳ không nói chuyện với mình nữa nên cũng lười so đo với cô ta, cô đi về phía phòng riêng.
Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên đã biết tin ngay từ khi Cảnh Thiên bước vào quán cà phê này.
“Làm thế nào đây mình, em hồi hộp quá!”