Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 586




Lăng Tư Kỳ sờ mũi, nhìn người phụ nữ như châu chấu sau thu trước mặt mình với vẻ như cười trên nỗi đau của
người khác.
3
Có lẽ cô ta không biết giáo sư J chính là Cảnh Thiên, càng không biết địa vị của Cảnh Thiên trong giới giải trí.
<1br>Nếu biết thì chắc chắn cô ta sẽ không đối đầu với Cảnh Thiên như vậy.
“Tôi quá đáng? Con gái có va phải Tiểu Th9ần, mẹ Tiểu Thần bảo cô xin lỗi, cô lại hủy tư cách khám chữa bệnh của
họ, còn sỉ nhục Tiểu Thần, cô thì không quá đáng đấ3y? Cô là cái thá gì? Chỉ là một người làm việc vặt ở Viện
nghiên cứu mà thôi, tưởng mình cao quý lắm đấy à?”
“Cô..8.” Nhân viên y tế tức đến mức chân tay run lên, bé gái bên cạnh thấy mẹ mình hoàn toàn không thể át vía
được Cảnh Thiên, còn bị người ta chửi cho không thể cãi lại được, cô bé vô cùng sợ hãi, càng khóc to hon.
“Tôi làm sao? Trong Viện nghiên cứu chỗ nào cũng có camera, rốt cuộc là ai sai trong chuyện này, xem camera là
biết ngay thôi. Cô lấy danh nghĩa Viện nghiên cứu để ức hiếp người khác, tôi ức hiếp lại cô thay bọn họ thì làm
sao?”
“Con của mình thì nên dạy dỗ cho tốt, không thì sẽ hình thành tính cách vừa ghê tởm vừa khiến người khác ghét, ra
xã hội lại bị người ta đánh cho.”
“Cô nên cảm ơn tôi vì đã dùng sự thật tàn khốc để dạy dỗ nó rằng đừng lúc nào cũng cậy thế ức hiếp người khác
một cách não tàn. Bây giờ nó còn nhỏ, tất cả vẫn có thể làm lại từ đầu. Nếu cứ tiếp tục bị cô chiều như thể hai mươi
năm nữa, có lẽ sau này sẽ thành một đứa khốn nạn ai cũng đòi đánh đấy.”
“Thế nên cô cũng đừng nói cái gì mà tạo ám ảnh tâm lý cho trẻ nhỏ, kiểu trẻ con tâm lý vặn vẹo như con gái cô, bản
thân nó đã là ám ảnh rồi, tôi chỉ giúp kéo nó ra ánh mặt trời mà thôi.”
Nói xong, Cánh Thiên nói với bảo vệ: “Dẫn người này sang phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi, cô ta làm dược
sĩ nên trông cho kỹ, đừng để cô ta lấy thuốc quý gì ở đây đi.”
“Vâng.”
Bảo vệ do Cảnh Thiên gọi đến, đương nhiên sẽ nghe lời cô. “Cô chỉ là một giáo sư của Viện nghiên cứu mà thôi, cô
có tư cách gì mà đuổi việc tôi? Tôi muốn gặp viện trưởng Hồng!” “Cô gặp tôi cũng vô dụng thôi. Giáo sư J là giáo
sư mà Viện chúng ta khó khăn lắm mới mời về được. Cô ấy bảo cô nghỉ việc thì cô bắt buộc phải nghỉ việc. Đi đi,
đưa cô ta đi làm thủ tục nghỉ việc.”
Tiếng Hồng Lục vang lên từ phía sau.


Mọi người ngoài đầu lại, trông thấy Hồng Lục mặc bộ Âu phục cho nữ màu đỏ yêu nghiệt và trưởng thành bước
đến. Cô ta không cho đối phương một cơ hội giải thích nào, tán thành phương án xử lý của Cảnh Thiên ngay lập
tức.
Nữ dược sĩ ngẩn mặt, nhìn đứa con gái nhỏ đang khóc to không ngừng vì sợ hãi rồi tát một cái thật mạnh vào mặt
cô bé.
Cô bé con bị đánh bất ngờ, ngã ngồi xuống đất.
“Mày là đồ sao chổi, tất cả là tại mày! Chuyện như thế mà cũng hại mẹ mày bị đuổi việc? Mày va vào người ta thì
mày xin lỗi đi, xin lỗi ngay!”
Cô bé con đã bị dọa sợ hoàn toàn, đây là lần đầu tiên trong đời cô bé gặp phải chuyện như vậy, cô bé khóc đến mức
không thở nổi, nào còn sức mà xin lỗi nữa? “Mẹ Tiểu Thần, thực sự xin lỗi, tôi cũng không muốn để con mình chịu
ấm ức nên mới làm như vậy. Cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi nhé. Tôi… tôi nhất định sẽ dạy dỗ con
cái thật tốt, cô tha thứ cho tôi được không?”
Lăng Tư Kỳ còn chưa lên tiếng, Lăng Thiên Thần đã bước cơ thể bé nhỏ nhưng rất ngầu của mình ra.


“Tôi không tha thứ.”
Cành Thiên không kìm được mà cong khóe môi.
Tính của thằng cháu này giống cô.
Cảnh Thiên lại liếc nhìn Lăng Tư Kỳ, ban đầu cố định xem
Kỳ vẫn luôn im lặng lại lên tiếng đúng lúc này.


mặt Lăng Tư Kỳ sẽ như thế nào mà thôi, nhưng không ngờ Lăng Tư