Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 585




Nhân viên y tế kia có thể nào cũng không ngờ được rằng Cảnh Thiên không những không giúp mình mà còn bảo cô
ta cút.
Cô ta còn đ3ang ngày người ra, Cảnh Thiên lại nhìn sang bé gái, mỉm cười với cô bé.
Cô bé đã ngây người ra vì thấy mẹ bị mắng rồi, thấy Cả1nh Thiên mỉm cười với mình, cô bé lại chuẩn bị khóc.
Cho dù là ở nhà hay ở bên ngoài, chỉ cần cô bé muốn gì là đều có thể dùng9 việc khác để giải quyết.
Nhưng cô bé vừa dầu môi, đang chuẩn bị khóc thì Cảnh Thiên đột ngột thôi cười, gầm lên một tiếng hun3g dữ “Im
miệng!”
Khóe miệng đang dần trễ xuống của cô bé bỗng dưng khựng lại, cô bé sợ hãi. “Có phải cháu nghi cả thế giới này8
chỉ có mình cháu là công chúa không? Cháu chỉ cần khóc một cái là mặt trăng trên trời cũng có thể biến thành của
cháu?”
Bị người ta nói đúng tim đen, cổ bẻ con tái nhợt.
Một nụ cười lạnh thoáng qua môi Cảnh Thiên chứ không phải nụ cười quyến rũ như bình thường, cô nói không hề
nhẹ nhàng một chút nào: “Có phải chu nghĩ rằng điều kiện kinh tế của đứa trẻ khác không tốt bằng cháu nên cháu
có thể tùy tiện bắt nạt, đằng nào thì mẹ cháu cũng giỏi hơn mẹ người ta?”
Cô bé con cắn môi, không dám nói gì. Đây là điều mẹ nói với cô bé, không phải là những gì cô bé nghĩ, nhưng
người phụ nữ trước mắt này hung dữ quá, cô bé không dám cãi lại.
Nhân viên y tế thấy con gái mình bị Cảnh Thiên sỉ nhục như vậy, sự nhục nhã, giận dữ, xấu hổ và hận thù xông lên
đỉnh đầu, cô ta trợn to mắt nhưng không biết nên nói như thế nào.
Bởi vì Cảnh Thiên là giáo sư, còn là giáo sư được đặc biệt mời về của Viện nghiên cứu. Tuy vẫn chưa bắt đầu quảng
cáo nhưng cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh Thiên chữa khỏi bệnh cho Lục Kỷ Niên và Chiến Lệ Xuyên.
Giáo sư có thể chữa được cả bại liệt thì việc danh tiếng bùng nổ cả thế giới chỉ là vấn đề thời gian.
Bị người địa vị cao như thể mắng, nhân viên y tế kia chỉ có thể nuốt giận vào bụng, nhìn Lăng Tư Kỳ bên cạnh
Cảnh Thiên đầy căm hận.
Tất cả đều do người phụ nữ này gây ra! Cô ta tưởng Cảnh Thiên đã quá đáng lắm rồi, nhưng sau đó cô ta lại nhận
ra mình đã sai. Giáo sư J này hoàn toàn không hề để ý đến cảm nhận của cô bé con, cũng không nghĩ đến việc liệu
sự cay nghiệt độc địa của mình có gây nên đả kích về mặt tâm lý vĩnh viễn đối với cô bé này hay không, cô lên
tiếng:


“Vậy thì bây giờ cô sẽ nói cho cháu biết, sở dĩ cháu có được cuộc sống giàu sang như vậy là vì mẹ cháu là nhân viên
của Viện nghiên cứu này. Nhưng bây giờ, vì cháu, mẹ cháu đã mất việc rồi. Bắt đầu từ bây giờ, cháu và cô ta cũng
giống các bạn nhỏ bị cháu coi thường. Sau này sẽ không có bệnh viện tốt nào chấp nhận giúp đỡ mẹ cháu nữa, cũng
sẽ không có ai nhờ vả mẹ cháu làm việc gì nữa. Cháu biết điều này có nghĩa là gì không?”
Ánh mắt cô bé con đã trở nên hoảng loạn và sợ hãi: …
“Chuyện này có nghĩa là sau này khi cháu bắt nạt người khác, sẽ không có ai giúp đỡ cháu nữa. Còn người khác
cũng sẽ không chịu trách nhiệm với cháu, nói xin lỗi với cháu sau khi bôi bánh kem vào mặt cháu.”
Đúng rồi, thế giới của trẻ nhỏ rất đơn giản.


Bé gái bị Cảnh Thiên dọa sợ, “òa” một tiếng, phát ra tiếng khóc vang trời dậy đất.
Tiên không có sức quyến rũ quá lớn đối với chúng, nhưng chúng sẽ cảm thấy bố mę mình rất giỏi, mình bắt nạt người ta, bố mẹ mình
cũng sẽ bảo vệ mình. Bọn trẻ sẽ vênh vang, sẽ có được khoái càm mới khi được cưỡi lên đầu người khác.
Những lời Cảnh Thiên nói chắc chắn đã tác động lớn đối với cô bé này.
“Cô quá đáng quá rồi đấy! Sao cô có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy với trẻ con chứ? Cô có tư cách gì mà đuổi việc tôi? Có tư
cách gì mà dọa con tôi như thế? Nếu cô gây tồn thương không thể phục hồi đổi với tâm hồn nó, tôi nhất định sẽ kiện cô đến khi cô
thân bại danh liệt!”