Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 580




Cảnh Thiên mím môi, lặng lẽ dịch tay và chân ra rồi nhẹ nhàng dịch người.
Tướng ngủ của cô rất xấu, bình thường hay ngã xuống đấ3t. Vì vậy cô không hề ngờ rằng tạo hình nằm xoài chân
xoài tay bò trên người Chiến Lệ Xuyên của mình là do Chiến Lệ Xuyên làm.
1
Trong lòng Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên là một chàng công tử khiêm nhường.
Tối qua khi ngủ anh đã xấu hổ rồi, sao có thể nh9ân lúc cô ngủ mà lợi dụng được?
Thế nên…
Chắc chắn là Chiến Lệ Xuyên bị cô lợi dụng.
Cảnh Thiên nhìn Chiến3 Lệ Xuyên chìm trong giấc ngủ say đang thở đều đặn, rèm mi như lông vũ khẽ chớp, cô
bỗng muốn thu người đàn ông này về dưới trướng mìn8h.
Bởi vì đây là người đàn ông đầu tiên có thể lên giường của cô và không khiến cô cảm thấy kháng cự, thậm chí còn
bị cô lợi dụng. Cô luôn cảm thấy, cô nên chịu trách nhiệm với anh. Cảnh Thiên rón rén bò dậy rồi cầm quần áo đi
vào phòng tắm. Đến tận khi cửa phòng tắm đóng lại rồi, người đàn ông bị lợi dụng đang thở đều đặn trên giường
mới mở mắt ra.
Anh rõ ràng đã xúc động đến mức mất ngủ cả đêm, nhưng lúc này lại như yêu tinh đã hấp thụ tinh hoa đất trời.
Cảnh Thiên mặc quần áo tử tế, rửa mặt đánh răng rồi bước ra khỏi phòng tắm, cô trông thấy người đàn ông như
thiên sứ ở cách đó không xa đã ngồi dậy, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Cảnh Thiên đang nghĩ mình lợi dụng người ta bèn bước nhanh đến, nở nụ cười tươi rói.
“Chào buổi sáng.”
Chiến Lệ Xuyên ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn vợ mình, sau đó nở nụ cười đẹp trai: “Chào.”
Nhìn mấy sợi tóc vểnh lên trên đỉnh đầu anh, Cảnh Thiên chưa bao giờ thấy kẻ mạnh nào có thể vừa đáng yêu đến
lịm tim lại vừa đẹp đến mức khiến mắt người ta say nhường ấy.
Nhưng người đàn ông này lại như thế, tóc vểnh lên, gương mặt tuấn tú cũng trong veo khiến người ta không dám
khinh nhờn, vậy mà cơ bắp căng tràn, đường nét cơ thể hoàn mỹ đập mạnh vào tâm hồn sắp sửa tà ác của Cảnh
Thiên như một chiếc búa.
Bức tường cấm dục trong lòng đã gần như sụp đổ dưới những nhát búa này. “Anh đang tìm gì thế? Tôi tìm hộ cho!”
Cảnh Thiên nuốt nước bọt một cách xấu xa chuyển ánh mắt mình từ cơ thể sang chỏm tóc đang vểnh lên của người


đàn ông kia. “Tôi đang tìm áo. Đồ ngủ của tôi biến mất rồi.” Đồ… đồ ngủ biến mất rồi? Nhìn bộ dạng vẫn còn ngơ
ngác vì mới ngủ dậy của Chiến Lệ Xuyên, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh táo hắn, Cảnh Thiên chuyển mổi nghi ngờ sang
bản thân mình ngay.
Chiến Lệ Xuyên ngủ ngoan như thế, chắc chắn không phải là anh tự làm mất.
Hơn nữa cô rất chắc chắn rằng anh có mặc quần áo khi đi ngủ.
Nhớ đến bộ dạng chính mình nằm bò trên cơ thể người kia vô cùng thoải mái khi mới tỉnh lại, cô chắc chắn 100% là
tối hôm qua, trong khi ngủ, cô đã vô thức lột đồ ngủ của anh ra.
“Tôi tìm giúp anh.”
Cảnh Thiên vô cùng ngượng ngập nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.
Chiến Lệ Xuyên bò dậy trong đống chăn, ngồi quỳ trên giường tìm quần áo. Cảnh Thiên bảo: “Anh ngồi yên đi, để
tôi để tôi.”
Cô vừa nói vừa kéo cá chiếc chăn ra.


Quả nhiên…
Đồ ngủ của Chiến Lệ Xuyên ở chỗ cô. Bảo sao khi mới ngủ dậy, cô cứ cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm dưới mông mình. “ở đây.”
Cành Thiên cầm bộ đồ ngủ bằng lụa bị vo tròn lên, đưa cho Chiến Lệ Xuyên.
Chiến Lệ Xuyên giũ bộ đồ ra, Cảnh Thiên cảm thấy huyết áp của mình đang tăng vọt lên.