Chiến Lệ Xuyên phát hiện ra rằng Cảnh Thiên không chỉ làm thuốc viên mà còn làm hương liệu nữa.
Đến khi gần xong việc thì c3ũng đã gần ba giờ sáng.
“Được rồi, tất cả đã làm xong rồi.” Cảnh Thiên phủi tay, cảm kích nhìn Chiến Lệ Xuyên: “Đã muộn qu1á rồi, anh
mau đi ngủ đi.”
Chiến Lệ Xuyên đứng lên, ánh mắt không có gì khác biệt, vẻ mặt chân thành: “Ừ, em cũng ngủ sớm 9đi, đi tắm cho
đỡ mệt.”
“Có cần tôi mát xa cho em không?”
Chiến Lệ Xuyên đột nhiên hỏi.
“Không cần đâu, mu3ộn như vậy rồi, anh mau đi ngủ đi. Nếu tôi cần mát xa thì sẽ gọi Đại Khả Ái làm.”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Được, ngủ ngon8.” “Ừ, ngủ ngon.”
Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên đi tắm rồi quấn khăn tắm đi ra. Nhìn thấy Đại Khả
Ái vẫn đang đứng ở chỗ cũ chờ lệnh, nhìn khuôn mặt và dáng người không khác Chiến LệXuyên một chút nào của
nó, cô liền hỏi: “Mi… là Đại Khả Ái à?”
“Vâng, tôi là Đại Khả Ái của chủ nhân.”
“Mặc dù mi trông giống y hệt như A Xuyên, nhưng mi thực sự là người máy đúng không?” “Đúng vậy, tôi là người
máy.”
“Vậy ta có thể thay quần áo trước mặt mi không?”
“… Có thể.”
Cảnh Thiên không nghi ngờ gì, người không bao giờ nhìn sắc mặt người khác, cũng không để ý đến sự do dự của
Đại Khả Ái, sau khi nghe thấy cậu có thể đó, cô cởi khăn tắm đang quần trên người mình ra.
Sau khi cởi bỏ khăn tắm, lúc này cô mới bắt đầu lục tung căn phòng để tìm bộ đồ ngủ của mình. Cảnh Thiên vừa
tìm đồ ngủ vừa hỏi: “Đại Khả Ái, nếu ta ôm mi ngủ có phải sẽ rất cứng không, dù sao thì trên người mi cũng toàn là
chất liệu nano mà.”
“Chất liệu nano có thể co lại theo ý muốn. Nó có thể rất mềm mại.”
Vừa mặc quần áo, Cảnh Thiên vừa nhìn người máy giống như tiểu thịt tươi bị cô ép phải thực hiện quy tắc ngầm
vậy, không khỏi phì cười thành tiếng. Đại Khả Ái: …
“Mi thật đáng yêu. Mau qua làm ấm giường cho ta đi!”
Đối với cô, chuyện hạnh phúc nhất trong đời người là được ôm một người máy mềm mại không chút tình cảm nào,
nhưng lại đẹp trai đến bị thảm và ngủ.
Đại Khả Ái nghe vậy liên phục tùng mệnh lệnh không hề do dự, nó đi tới trước cửa sổ và hỏi: “Tôi có cần cởi quần
áo không?”
Cảnh Thiên: …
Cô ho khan một tiếng: “Không cần.”
“Được, vậy chủ nhân chờ một lát, tôi thay quần áo sạch sẽ rồi quay lại.” Nhìn thấy Đại Khả Ái rời đi rồi lại quay lại
và trèo lên giường, trong lòng Cảnh Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô cảm thấy sống chung với Đại Khả Ái như vậy hơi
giống cảm giác sống chung với Chiến Lệ Xuyên.
“A Xuyên đã về phòng chưa?”.
“Cậu ấy đang ở trong phòng làm việc.”
Cảnh Thiên cau mày: “Muộn như vậy rồi mà anh ấy còn làm việc, không muốn sống nữa à?”
“Cậu ấy không có giường, cho nên chỉ có thể ngủ trên ghế sofa trong phòng làm việc.”
“Giường của anh ấy đâu?”
“Giường lúc trước vô dụng rồi, đã bị cậu ấy xử lý, giường mới còn chưa đưa tới.” Cảnh Thiên nhanh chóng mở cửa phòng đến phòng
làm việc.
Cửa phòng làm việc không khỏa, Cành Thiên cũng không có thói quen gõ cửa, đi thăng vào luôn. Cô không thấy có ai trong phòng
làm việc, đèn vẫn sáng.
Cành Thiên nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô bèn đi vào. Bên trong, Chiến Lệ Xuyên cời áo, cúi người bên bồn rửa để
rửa mặt. Ánh sáng ấm áp chiếu vào tấm lưng trắng mịn của anh, tỏa ra tia sáng dịu dàng. Vết thương dữ tợn ở sống lưng vẫn còn hơi
đỏ, rất chói mắt.