Lúc này, nghĩ đến thái độ ăn trên ngồi trước khi đó, trong mắt Chiến Lệ Xuyên, mọi hành động của cô ta đều vô
cùng nực cười đúng không?
Nhìn thấy người em trai đang bò trên mặt đất, đã hơn 70 tuổi rồi mà vẫn còn sủa gâu gâu với mình, Chiến Nhân
Hòa hoàn toàn không hề bị 1lay động.
“Anh đã cho em rất nhiều cơ hội rồi, nhưng em chưa bao giờ biết quý trọng. Em cho rằng chuyện cháu trai em xúi
giục Vân Ch9u làm chuyện tổn hại đến A Xuyên, em chỉ cần học chó sủa mấy tiếng thì anh sẽ buông tha cho mấy
người à?”
Chiến Lệ Xuyên cũng lên 3tiếng: “Ông cho rằng cháu trai của ông xúi giục Vân Chu gây tai nạn ô tô khiến ông nội
tôi rơi vào cảnh nguy hiểm tính mạng, ông của mấy tiế8ng là tôi sẽ tha cho ông à? Ông nghĩ rằng Chiến Cát An mua
sát thủ giết vợ tôi, ông sủa vài tiếng là tôi sẽ buông tha cho mấy người à”
So với việc Chiến Nhân Hạo không chịu bỏ qua, sự truy cứu của Chiến Lệ Xuyên càng khiến cả nhà cảm thấy lạnh
lòng hơn.
“Nếu mấy người còn chẳng thể làm một con chó ngoan, vậy thì đi làm ăn mày đi. Trạch Ngôn, bảo họ cút đi, Thu
hồi tất cả tài sản mà nhà họ Chiến đã cho họ, phần còn lại của họ thì cứ để họ giữ.”
“Vâng.”
“A Xuyên, đây là hiểu lầm! Thực sự là hiểu lầm! Lẽ nào cháu không muốn biết ai đã tạo ra vụ tai nạn xe hơi khiến
cháu bị bại liệt sao?” Lúc này Chiến Nhân Cẩm chỉ có thể bỏ xe giữ tướng, bộ mặt muốn lấy công chuộc tội.
“Chiến Thư Du đã nhận được sự trừng phạt của mình rồi, còn về người đứng sau cô ta, mấy người chắc là mình
biết à? Tôi còn tưởng là mấy người chỉ giúp cô ta làm mấy chuyện vặt thôi.”
Lần này, sắc mặt của những người trong chi thử hoàn toàn xám xịt lại.
Ngay sau khi bị nhân viên bảo vệ của nhà họ Chiến “mời” ra ngoài, Chiến Khôn Vũ đã nhận được điện thoại.
“Chủ tịch, tuyên bố chính thức của tập đoàn AUPU là có ý gì? Tất cả các nhà cung cấp đã ngừng cung cấp hàng cho
chúng ta rồi. Còn nữa, bên Cảnh Bách Loan vừa mới gọi điện, nói là vì để nhà của họ có thể tiêu thụ một cách thuận
lợi, họ không thể dùng công nhân của chúng ta nữa. Nhưng ban đầu chúng ta muốn cướp mối của Trung Nguyên
nên đã dẫn công nhân vào thẳng công trường luôn, công nhân chỉ ký thỏa thuận với chúng ta thôi, chúng ta vẫn
chưa ký kết gì với đối phương cả, bây giờ công nhân muốn chúng ta bồi thường tổn thất, chắc một lát nữa sẽ đến
bao vây công ty thôi.”
Điện thoại di động của Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng cũng liên tục đổ chuông.
Chiến Nhân Cẩm mệt mỏi nhìn cả nhà mình bận rộn, nghĩ đến chuyện giờ phút này họ vẫn ăn trên ngồi trước, đợi
sau khi ra khỏi căn nhà sang trọng của nhà họ Chiến này sẽ chẳng là gì cả, ông ta đột nhiên đau đầu rồi ngã ra đất.
“Bố!”
“Ông nội!”
Chiến Quân Khải, Chiến Quân Hàng, Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ hét lên, lập tức ra lệnh cho nhân viên bảo
vệ của nhà họ Chiến bên cạnh: “Mau, mau đưa ông hai đến bệnh viện! Cậu đi nói với ông cả một tiếng, nói là ông
hai bị ngất rồi!”
Chiến Quân Khải ra lệnh, nhìn thấy bảo vệ không nhúc nhích, ông ta tức giận quát: “Cậu điếc rồi à? Không nhìn
thấy ông hai bị ngất rồi à? Nếu ông ấy có bất trắc gì thì cậu có dùng mạng của cả nhà cậu đền cũng không đủ đầu!”
Chiều nay, sau khi Đại Khả Ái chỉ xuất hiện một lúc mà tình báo đã bị tiết lộ, toàn bộ bảo vệ đã được thay rồi.
Bào vệ lúc này đều là người của Chiến Lệ Xuyên.
Nhìn thấy người của chị thứ không biết điều như vậy, còn đe dọa nữa, họ không hề có ý nhún nhường.
“Ông hai? Ông chủ và ông cụ vừra mới nói rồi, từ giờ trở đi, nhà họ Chiến không có chi thử. Tất cả tài sản có liên quan đến nhà họ
Chiến của mấy người đều sẽ bị thu hồi, lẽ nào ông điếc rồi à?”
“Cái đồ chó cậy chủ nhà mày, con mẹ nó, mày là cái thá gì?”