“Nhưng thật đáng tiếc, cậu ta thật sự không phải cháu tôi. Năm đó tôi bị thương nặng trong một cuộc chiến, máu
của tôi bị nhiễm trùng, vì3 vậy cần phải sử dụng tế bào gốc tạo máu tương đồng để cấy ghép. Mà bố của Vân Chu,
cũng là người bố trên danh nghĩa của A Xuyên – Chiến1 Quân Nam, máu của cậu ta vừa khớp với tôi. Lúc đó, cậu ta
nghèo khó khốn đốn, đi đến đường cùng, đòi tối năm trăm nghìn tiền thù lao. T9ôi thấy cậu ta thật thà an phận, cần
tiền cũng vì muốn giúp đỡ bạn, cũng coi như là người có tình có nghĩa, để cảm ơn cậu ta, tôi đã để 3cho cậu ta làm
bố của A Xuyên. Nhưng lại có một yêu cầu, đó chính là cả đời này cũng không được có con của mình. Tôi tưởng
rằng cậu ta c8ó thể thưởng thụ sự giàu có cả đời, không ngờ sau này lại chết do một tai nạn ngoài ý muốn.”
Trong khi nói, Chiến Nhân Hạo liếc nhìn Chiến Nhân Cẩm, Chiến Nhân Cẩm sợ tới mức tim đập thình thịch.
Dựa vào thủ đoạn và tốc độ tìm ra hung thủ trong vụ ám sát Cảnh Thiên của họ hiện tại, Chiến Nhân Cẩm biết e là
Chiến Nhân Hạo đã biết chuyện năm đó của Chiến Quân Nam từ lâu rồi.
Mà ông cụ không hề truy cứu mình, có lẽ bởi vì Chiến Quân Nam hoàn toàn không phải là con trai của ông cụ. Thật
nực cười khi ông ta vẫn luôn nghĩ rằng hại chết Chiến Quân Nam, lại tìm cách giết Chiến Nhân Hạo trước khi ba
đứa trẻ trưởng thành thì nhà họ Chiến sẽ là của ông ta.
Sau này ông ta muốn thực hiện hai lần, nhưng chưa kịp thực hiện thì đã bị những chuyện khác trấn áp, ông ta
không còn dám ra tay nữa.
“Vân Chu là đứa con cậu ta làm trái lời hứa, sinh ra cùng với một người phụ nữ bên ngoài. Vân Chu hiểu lầm tôi là
ông nội ruột của cậu ta là vì sau khi cấy ghép tế bào gốc tạo máu, máu của tôi và máu của Chiến Quân Nam đã
tương đồng với nhau. Đây cũng chính là lý do vì sao, từ góc độ vai vế mà nói, tôi là ông nội của Vân Chu, nhưng
mức độ tương đồng di truyền máu của tôi và cậu ta lại đạt tới mức độ quan hệ bổ con như thế này. Hiểu chưa?”
“Còn tôi, A Xuyên là đứa trẻ duy nhất tôi muốn nhận nuôi ngay từ đầu. Chiến Vũ Hằng và Chiến Thư Du thực ra là
cháu của cấp dưới cũ đã qua đời của tôi. Nhận nuôi chúng chỉ là để làm bạn với A Xuyên mà thôi.”
Lúc này sắc mặt của người nhà chi thứ nhà họ Chiến đã trở nên xám xịt.
Đặc biệt là Chiến Khôn Vũ.
Sở dĩ hắn ta làm như vậy chỉ muốn để cho Chiến Nhân Hạo biết rằng trong nhà họ Chiến, cả nhà họ mới chính là
người thân của ông cụ, Chiến Lệ Xuyên chỉ là đứa trẻ không có quan hệ huyết thống mà thôi, hơn. nữa còn là hung
thủ bắt cháu trai ruột của ông cụ lại rồi hành hạ, trước mắt chưa rõ sống chết.
Nhưng bây giờ đối mặt với tình tiết đảo ngược như vậy, không chỉ Chiến Khôn Vũ hoảng loạn mà tất cả mọi người
trong chi thử đều hoảng loạn.
Chiến Nhân Cẩm là người phản ứng lại đầu tiên, ông ta bò đến bên cạnh Chiến Nhân Hạo như một con chó, ôm lấy
chân ông cụ và nói: “Anh à, em sai rồi, cả nhà chúng em đều sai rồi! Anh tha thứ cho Tiểu Vũ đi, thằng bé… thằng
bé không có ý đầu! Từ giờ trở đi, em không cần cổ tức của 2% cổ phần còn lại kia nữa, chỉ cần anh để em tiếp tục ở lại nhà họ Chiến là được.”
Nhìn thấy Chiến Nhân Hạo đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, Chiến Nhân Cẩm bỏ hết mặt mũi, nhìn ông cụ và sủa mấy tiếng:
“Gâu! Gâu gâu gâu!” (D
Chiến Khôn Vũ và Chiến Nghệ Hòa nghe thấy ông nội của họ sủa như chó ngay trước mặt rất nhiều người giúp việc của nhà họ Chiến
như vậy, thừa nhận rằng mình chỉ là một con chó bên cạnh Chiến Nhân Hạo, ánh mắt họ chấn động.
Nhất là Chiến Nghệ Hòa, cô ta nhìn Cảnh Thiên đang đứng bền cạnh Chiến Lệ Xuyên, khóe môi hơi nhếch lên, cười như một con yêu
tinh, rồi lại nhìn ông nội, bổ cô ta và cả cô ta đang quỳ trong nhà nữa..
Trước đây cô ta còn rất coi thường Cảnh Thiên, chỉ là một người phụ nữ nhà họ Chiến mua về để xung hi, sao có thể so sánh được với
công chúa của nhà họ Chiến như cô ta chứ?