Cùng với lời nói kinh động lòng người của Chiến LệXuyên, mắt ông cụ Chiến và cả nhà Chiến Nhân Cẩm đều trợn
tròn.
Giọng nói củ3a ông cụ Chiến gần như được gắn ra từ trong kẽ răng.
“Họ cũng có phần trong vụ tai nạn xe lúc đầu à?”
“Không! Không có! 1Tuyệt đối không có!!!” Chiến Nhân Cẩm nhanh chóng phủ nhận.
“Chiến Cát An và Chiến Thư Du cùng một giuộc, tai nạn xe hơi và âm m9ưu giết Thiên Thiên đều do Chiến Thư Du
cầm đầu, Chiến Cát An chịu trách nhiệm thực hiện. Nhưng nếu nói ông hai không biết… thì làm sa3o có thể chứ?”
Chiến Lệ Xuyên nhìn về phía Chiến Nhân Cẩm: “Đúng không ông hai?”
Chiến Nhân Cẩm không ngừng lắc đầu, giải thíc8h với ông cụ Chiến: “Không phải đâu anh cả, anh nghe em giải
thích đi, chuyện A Xuyên bị tai nạn xe thật sự không liên quan gì đến em, em thật sự không biết, em…” “Quản gia
Từ.”
Ông cụ Chiến không muốn nghe Chiến Nhân Cẩm giải thích nữa, ông cụ gọi quản gia Từ.
“Cụ chủ có dặn dò gì ạ?”
“Tôi muốn rút lại cổ tức của cả nhà Chiến Nhân Cẩm, đồng thời công bố với bên ngoài rằng nhà họ Chiến không có
bất cứ quan hệ gì với cả nhà họ. Nếu nó và gia đình nó dám dùng danh nghĩa của nhà họ Chiến để huênh hoàng
lừa lọc bên ngoài, tuy tôi không quản được nó, nhưng nếu ai có dính líu và hợp tác gì với cả nhà họ thì tức là chống
đối với nhà họ Chiến.”
“Vâng.”
Cùng với phán quyết của Chiến Nhân Hạo, chân của Chiến Nhân Cầm mềm nhũn ra, cả người ngã xuống đất.
“Bố!”
Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng nhanh chóng đỡ lấy ông hai chiến, nhìn Chiến Nhân Hạo bằng ánh mắt đầy
kinh hãi.
“Bác cả…”
Chiến Quân Khải còn chưa kịp nói gì thì Chiến Khôn Vũ đã nói: “Nếu Chiến LệXuyên đã điều tra ra Chiến Thư Du
là chủ mưu của vụ tai nạn xe hơi rồi mà vẫn đổ lỗi cho em trai cháu vậy thì chúng ta cũng nên nói gì đó mới phải ”
“Được, cậu nói đi.” Ông cụ Chiến cầm chuỗi hạt Phật xoay tròn trong tay, dáng vẻ ung dung đó đâu có giống như
muốn nghe Chiến Khôn Vũ nói chuyện tử tế?
Chiến Khôn Vũ nhìn sự méo mó và không cam tâm mà nói: “Chiến Lệ Xuyên, hắn là anh không biết thực ra anh và
Chiến Thư Dư không hề có quan hệ huyết thống gì đúng không? Cũng chính vì Chiến Thư Du đã biết điều đó từ
lâu nên cô ta mới luôn đối tốt với anh như vậy, bởi vì anh là người cô ta yêu. Cho nên sau khi cô ta phát hiện Cảnh
Thiên trở thành hòn đá cản đường cô ta, cô ta mới muốn giết Cảnh Thiên.”
Thấy Chiến Lệ Xuyên không hề kinh ngạc, Chiến Khôn Vũ cười lạnh: “Xem ra anh đã biết từ lâu rồi. Vậy anh có
biết, trong ngôi nhà này, dù là anh, Chiến Vũ Hằng hay là Chiến Thư Du đều không phải là cháu của ông cả không?
Ba người các anh chỉ là ba đứa trẻ mồ côi do ông cả nhận nuôi vì nhớ nhung con trai mà thôi.”
Đột nhiên Chiến Khôn Vũ nhìn ông cụ Chiến, mỉm cười: “Ông cả, ông có biết không, trước khi bác cả chết có sinh ra
một người con trai, người này chính là cháu trai ruột của ông, anh ta luôn ở bên cạnh ông!”
Lời nói của Chiến Khôn Vũ khiển Chiến Nhân Cẩm kinh ngạc.
Mấy năm gần đây, ông ta mới biết người anh cả trông rất oai phong của mình thật ra không có người thừa kế thực thụ. Ba đứa trẻ
trong nhà thực ra đều không có quan hệ huyết thống gì với ông cả. Nhưng… ông ta thực sự không biết anh cả của mình lại còn có một
đứa cháu trai ruột.
Chiến Nhân Cầm nhìn Chiến Khôn Vũ với vẻ oán trách.
Chuyện quan trọng như vậy, thăng nhóc này lại chưa từng đe cập với ông ta!
Nhìn vẻ mặt tỏ ra thông minh cơ trí, không gì có thể thoát khỏi tính toán của hắn ta, Chiến Nhân Hạo nhướng mày: “Ô? Tôi có cháu
trai ruột cơ à? Sao tôi không biết chuyện này nhi?”