Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 559




Cánh tay đột ngột dài ra hai mét đẩy Khương Vũ Hi sang một bên.
Khương Vũ Hi mãi vẫn không chịu tin đó là người máy, sau khi thấy rõ cánh 3tay của người máy vươn dài ra, bên
trong cũng là chất liệu nano cao phân tử đen sì như xe lăn của anh Xuyên, cô ta mới tin
hån. “Đừng chắn1 trước mặt Thiên Thiên, không thì lần sau cô sẽ ăn đòn đấy.” Đại Khả Ái nói chuyện rất không
khách sáo, giọng nói cũng thiên về hướng người máy, h9ơi khác với vẻ nhẹ nhàng như khi nói chuyện với Cảnh
Thiên ban nãy.
Nhưng Cảnh Thiên và Khương Vũ Hi đều không phải dân chuyên về phương d3iện này, hoàn toàn không để ý
thấy sự thay đổi về giọng điệu của người máy. Tuy biết rõ đây chỉ là người máy, không phải anh Xuyên, nhưng anh
Xuyê8n tặng người máy cho Cảnh Thiên cũng phải làm theo ngoại hình của mình, như vậy cũng đủ để chứng tỏ
rằng anh rất quan tâm đến Cảnh Thiên nhỉ?
Nghĩ đến khả năng này, Khương Vũ Hi vô cùng đau lòng, cô ta đứng khóc òa ngay trước mặt Cảnh Thiên.
Nhìn Khương Vũ Hi khóc đến đứt ruột đứt gan, Cảnh Thiên thắc mắc: “Nể tình hôm trước cô nhắn tin cho A
Xuyên, hôm nay tôi đã nhẹ mồm nhẹ miệng với cô rồi, cô còn khóc cái gì? Cứ như tôi bắt nạt cô không bằng.” “Sao
anh Xuyên lại xui xẻo như thể cơ chứ, lại đi thích một cái bình hoa không có năng lực gì như cô?”
Khương Vũ Hi vừa khóc vừa lau nước mắt.
Cảnh Thiên tức cười: “Tìm vợ chứ có phải kiểm tra lái xe tải đầu, phải biết lái máy xúc mới được à? Cô nghĩ cái gì
thế? Chẳng lẽ cô tưởng mình thành nhà thiết kế của Chole rồi thì cô sẽ thành mợ chủ nhà họ Chiến?”
Cảnh Thiên vẫn không thể hiểu được tư duy của Khương Vũ Hi. May mà cô gái này đỡ hơn tiểu bạch liên Cảnh Lạc
kia, bình thường cũng chỉ động khẩu thôi, bây giờ Cảnh Thiên cũng lười chấp nhặt với cô ta.
Nhìn Cảnh Thiên đi vào biệt thự, Khương Vũ Hi chỉ có thể tức giận chạy thẳng về căn biệt thự của mình.
Nước M.
Chiến Thư Du cầm điện thoại, tay không ngừng run lên vì tức giận.
“Cậu ấy bảo vệ con khốn đó đến thế cơ à? Trừ cái mặt đẹp ra thì con khốn đó có cái gì tốt chử? Trước đây cậu ấy
không bao giờ nhìn mặt, vì sao sau khi con khốn đó xuất hiện lại nhìn mặt rồi? Tôi đã bảo con khốn đó là tai họa rồi,
biết thể ngày xưa tôi không nên để con khốn đỏ bước vào nhà họ Chiến!”
“Chị hai bây giờ không phải lúc nổi cáu đầu Bây giờ người của chúng ta đã bị bắt hết rồi người cũng không tìm


được. Tuy những người đó không biết gì cả, nhưng Chiến LệXuyên tinh ranh như vậy, chưa biết chúng có thể điều
tra ra chúng ta. Chúng ta…”
Đột nhiên một tiếng động rất lớn vang lên ở đầu bên kia điện thoại, sau đó là tiếng gầm giận dữ.
“Các người là ai? Dựa vào cái gì mà bắt tôi? Tôi là cậu chủ nhà họ Chiến, các người dám bắt tôi, tôi nhất định sẽ
khiến các người không được yên thân!”
“Cậu chủ nhà họ Chiến? Không có đại ca của bọn này trấn giữ, cậu, bố cậu và ông nội cậu chẳng là cái thá gì đâu!”
Chiến Thư Du nghe thấy tiếng ở đầu bên kia điện thoại, tay run lên, vội vàng cúp máy rồi lấy sim ra khỏi điện
thoại, bẻ gãy và vứt vào bồn cầu, xả nước.
Trong tòa biệt thự ở nước M chỉ có một mình cô ta là chủ, những người còn lại đều là người giúp việc.


Chiến Thư Du sợ đến mức thót cả tim.
Thật ra là cô ta bảo Chiến Cát An lên mạng tìm người. Người tìm trên đó vô cùng an toàn, không có ai biết những chuyện mà cô ta
làm trước kia, chuyện lần này không thể truy đến cô ta nhanh như vậy được.
Nhưng Chiến Cát An cũng bị bắt rồi, gã chắc chắn sẽ khai cô ta ra.
Nếu A Xuyên biết cô ta mới là người đứng sau ra lệnh ám sát Cảnh Thiên, vậy thì chẳng phải sẽ càng hận cô ta hơn sao?