Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 553




Khi hai chiếc cũng đâm vào chiếc xe mà Cảnh Thiên ngồi, tiếng nổ dữ dội vang khắp cả con đường.
Rất nhiều người ở đầu đường nghe thấy t3iếng nổ bèn nhanh chóng ùa về phía bên này. Có người báo cảnh sát, có
người gọi cấp cứu, có người hiểu biết hơn thì gọi điện thắng cho bên phò1ng chống khủng bố, không dám lại gần.
Sau khi Cảnh Thiên bị bắn ra khỏi xe, cô phát hiện bên dưới ghế ngồi có lắp thiết bị bay trên kh9ông cỡ nhỏ, dù
không thể nâng ghế ngồi và cô bay trên không quá lâu nhưng vẫn đưa cô đi như máy trượt, rơi xuống nơi cách xa
khu vực xe nổ.
Tài xế chở cô ban nãy đã ở lại hiện trường, xử lý hai người đâm vào xe cô.
Cảnh Thiên đang định đi hóng, nhưng khi ghế rơi xuống8 đất, dây an toàn tự động mở ra, một đám người lại vây
lấy xung quanh cô.
Ban đầu Cảnh Thiên còn tưởng là kẻ địch, một vệt sáng khát máu lóe lên trong mắt, nhưng sau khi đám người đó
vây xung quanh cô lại đồng thanh gọi.
“Mợ chủ.”
Cảnh Thiên: …
“Mợ chủ, mợ không bị thương chứ?”
Cảnh Thiên nhìn những người trước mặt, tuy bọn họ đều mặc Âu phục giày da, nhưng khi thể và phong thái tỏa ra
từ bọn họ có thể thấy rằng, tuy đều là thuộc hạ của Chiến LệXuyên, nhưng bọn họ hoàn toàn khác với những người
theo bên cạnh Chiến Lệ Xuyên Không đến mức lấy một địch trăm, lấy một địch mười thì chắc chắn làm được.
Cảnh Thiên chớp mắt rồi ngồi trên ghế như một con yêu tinh, còn mong người giết cô có thể tìm đến.
Nhìn mợ chủ lại đang làm trò, mấy thuộc hạ của Chiến LệXuyên muốn toát mồ hôi. Không phải sợ kẻ địch đến, mà
là… Trên người họ có gắn máy quay! Đại ca đang nhìn ở đầu bên kia đấy!
Mợ chủ quyến rũ bọn họ như thế này, rất có khả năng bọn họ sẽ bị đại ca cho ăn hành!
“Các anh là người của A Xuyên à?”
Mấy thuộc hạ nghiệm mặt lại để nói với đại ca rằng bọn họ không hề có bất cứ suy nghĩ gì quá đáng đối với phản
ứng yêu nghiệt của mợ chủ cả.
“Vâng thưa mợ chủ!”


Bốn người đồng thanh nói to, thu hút những người đang ở gần Cảnh Thiên đến. Đối phương có tổng cộng mười
người, trên người toàn là dao găm hoặc dao găm mũi cong, chầm chậm đi về phía Cảnh Thiên. Cảnh Thiên ngồi
trên ghế nhìn đám người kia, vẻ mặt hoang mang luống cuống nhưng lại mím chặt môi, không hề phát ra bất cứ
tiếng la hét hay kêu cứu nào. Chiến LệXuyên ở đầu bên kia nhìn thấy, chỉ hận không thể xông ngay ra trước mặt vợ
rồi bảo vệ cho cô, bàn tay đang nắm tay dựa xe lăn siết chặt lại.
Một người quan sát vô cùng kỹ càng từng chi tiết lại không hề nhận ra một bên chân vắt tréo trên chân còn lại của
cô gái còn đang đung đưa một cách nhàn nhã.
“Ngẩn ra đó làm gì? Bắt hết cho tôi!”
Chiến Lệ Xuyên gần như nghiến răng nghiến lợi ra lệnh,
Vệ sĩ bảo vệ bên cạnh Cảnh Thiên nghe lệnh, ngay khi bên kia xông lên, họ rút ngay súng giắt bên hông, bắn thẳng
vào đám người đang lao đến. Viên đạn không hề để lại bất cứ lỗ thủng nào trên đầu đối phương.


Khoảnh khắc nổ súng, đối phương như bị giật điện cao áp, run lên rồi ngã vật xuống đất, mất ý thức ngay lập tức.
Kẻ địch rõ ràng là không hề ngờ rằng Chiến Lệ Xuyên sẽ bảo vệ Cành Thiên như vậy, người bảo vệ cho cô còn có sủng. Chúng cảm
thấy không ổn, co cằng bỏ chạy.
Những hành động của bọn chúng làm sao có thể nhanh bằng sủng?
Viên đạn giảm thanh ra khỏi nòng, không một viên nào trượt.