“Không đúng, gạo đã nằm trong nồi rồi, cháu không đốt lửa lên là định để người ta cắp gạo đi mất à?” Ông cụ vô
cùng sốt ruột, ông luôn cảm thấy c3háu trai mình ngu quá.
Chiến Lệ Xuyên nhìn ông nội mình với vẻ bán tín bán nghi, mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Ông chắc chứ?”
“Thằng nhóc này, ông nội là người từng trải, chẳng lẽ còn sai được à?”
“Người từng trải?”
Chiến Lệ Xuyên nhìn ông cụ, ánh mắt9 vương nét cười.
Ông cụ bị khinh bỉ một cách trắng trợn như vậy thì tức giận, phồng mang trợn mắt: “Cải thằng bất hiếu này, cháu
tỏ vẻ n3hư thế là sao hả?”
“Không có gì ạ. Cháu chỉ… nghe ông nội thôi, cố gắng giành lấy. Hồi trước bị liệt thì thôi, nhưng bây giờ thì ông c8ứ
yên tâm, cháu nhất định sẽ dùng hết trí thông minh sẵn có để giữ Thiên Thiên ở lại bên mình. Cháu dâu nhà họ
Chiến chỉ có thể là Thiên Thiên thôi.”
“Cháu biết là tốt. Nhưng chuyện này ấy mà, không phải dựa vào trí thông minh đầu. Ông nội thực sự lo EQ của
cháu không đủ nên không giữ được vợ.” Ảnh mắt Chiến Lệ Xuyên tối đi, anh nói với vẻ chắc nịch: “Ông nội, năng
lượng luôn bảo toàn.” Ông cụ Chiến ngớ người: “Là sao?”
“Tuy EQ của cháu không đủ nhưng IQ có thể giúp cháu phân tích ra cách làm hữu hiệu nhất.” Ông cụ Chiến nhìn
thằng cháu tỏ ra chắc chắn như đinh đóng cột mới yên tâm, ngồi xuống bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh thao tác
với người máy. “Cậu chủ, cô Bùi đang ở ngoài cửa, muốn gặp cậu.” Trạch Ngôn nói.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn anh ta, Trạch Ngôn cảm nhận được ý trách móc của đại ca bèn vội nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ
bảo cô ấy về ngay, sau này mãi mãi không cho phép cô ấy bước chân vào cổng nhà họ Chiến nữa.”
“Đã tìm được hung thủ vụ tai nạn chưa?” Cuối cùng ông cụ vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi. “Tìm được rồi
ạ.” Chiến Lệ Xuyên bình thản trả lời.
Ông cụ Chiến: ….
“Tìm được lúc nào thế? Sao cháu không nói? Là ai?”
“Sau khi phẫu thuật xong, Vân Chu đã bị lộ, cháu đã làm rõ hoàn toàn rồi. Nhưng vẫn chưa điều tra được người
đứng phía sau, chỉ biết là người nước B làm thôi.”
Ông cụ Chiến nghe vậy con người trong mắt run lên
Những Chiến Lệ Xuyên đang kiểm tra người máy lần cuối, không hề để ý thấy sự chấn động trong mắt ông.
“Cháu cứ để mặc như thế, để bọn họ tiếp tục tự do ngoài vòng pháp luật à?” Ông cụ Chiến tỏ ra thắc mắc.
“Quan trọng không phải là người gây ra vụ tai nạn mà là người lên kế hoạch. Cứ chờ xem sao đã ông ạ. Đằng nào
thì cháu cũng đã khỏe lại rồi, chuyện này không cần vội, cứ thong thả. Nói chung là cháu sẽ khiến tất cả những
người ra tay phải trả giá thật đắt.”
“Thể… người hại cháu là ai?”
Chiến Lệ Xuyên nhìn ông cụ: “Chẳng phải ông đã đoán được ra là ai và đang điều tra người ta rồi à?” Ông cụ vừa
kinh ngạc vừa tức giận: “Tuy đúng là ông đang điều tra nhưng vẫn không muốn tin. A Xuyên, là ông đã hại cháu.”
Chiến Lệ Xuyên nhìn ông cụ như bỗng già đi rất nhiều tuổi, ánh mắt thoáng vẻ đau lòng.
“Sao lại thể được hả ông? Cháu rất cảm kích vì tất cả những gì ông mang đến cho cháu, cũng rất cảm ơn ông vì tất cả những gì ông
suy nghĩ cho cháu. Bọn cháu sống rất tốt, ông không cần phải để tâm về những chuyện này đầu. Đâu phải chuyện gì cũng được như
mong muốn, nhưng cháu đã không còn là đứa trẻ cần ông bảo vệ nữa rồi, sau này, tất cả mọi chuyện cổ giao cho cháu. Cháu sẽ giải
quyết.”
“Ừừ” Ông cụ vô cùng cảm khái, gật đầu lia lịa rồi cười: “Thế thì sau này ông chỉ phụ trách hưởng phúc thôi.”
“Vâng.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu.