Lúc này Tần Dịch đang run rẩy cầm điện thoại nhìn sự việc xảy ra trên mạng đang phát triển theo chiều hướng
hoàn toàn không thể khống chế nổi, càng l3úc càng không có lợi cho mình.
Ban đầu bên ngoài còn có mẹ có thể chạy vạy hộ anh ta, nghĩ cách cứu anh ta ra, nhưng bây giờ đến mẹ cũng bị 1bắt
rồi.
“Cô ta ác quá!”
Một giọt nước mắt trào ra từ viền mắt của Tần Dịch, không biết là vì buồn, vì hối hận hay là vì sợ hãi.
“Bây giờ danh tiếng của tôi đã mất hết rồi đúng không?”
Luật sư của nhà họ Tần ngồi trước mặt Tần Dịch cũng cảm thấy vô cùng bất lực.
“Cậu Tần, cho dù chuyện xưởng làm bánh trung thu không xảy ra, nếu cậu không tìm được chứng cứ chứng minh
người phụ nữ kia hãm hại cậu, chỉ r8iêng video đó thôi cũng đủ để hủy hoại cậu rồi. Càng đừng nói đến chuyện fan
của cậu còn lấy ra đủ chứng cứ chứng minh cậu từng hãm hại người nhà cô ta. Đối phương hoàn toàn không cho
cậu cơ hội giải quyết riêng, thế nên… e rằng vụ kiện này không thể giúp cậu trắng án rồi, nhiều nhất chỉ lo được vấn
đề giảm mức phạt mà thôi.”
Tần Dịch vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Vì sao em lại tàn nhẫn như thế? Vì sao lại đối xử với anh như thế? Anh đã xin lỗi
em rồi mà! Anh đã nói sau này sẽ không dính dáng gì đến Cảnh Lạc nữa rồi mà!”
Luật sư cũng thở dài.
Đúng lúc này, trên Weibo lại có một tin tức mới xuất hiện, lại vẫn liên quan đến Cảnh Thiên.
Tần Dịch vội vàng mở ra, phát hiện Mục Lan Kỳ đã đăng cuộc nói chuyện giữa cô ta và Cảnh Lạc lên.
Mắt Tần Dịch bừng sáng, anh ta vội vàng đăng bài lên Weibo.
“Tần Dịch V: Tôi xin gửi lời xin lỗi đến @Cảnh Thiên V, @vân Tiêu V, xin lỗi hai người vì những việc tôi đã làm. Tôi
không nên thuê người hủy hoại mối quan hệ của hai người. Ngoài ra, tôi còn muốn xin lỗi @Cảnh Thiên V một lần
nữa, xin lỗi em. Rõ ràng ngày xưa chúng ta là người yêu của nhau, nhưng anh chưa bao giờ dám thừa nhận em
trước mặt các Ý Dĩ. Phải, anh rất ích kỷ, anh sợ mình sẽ mất lưu lượng, sợ sự nghiệp khó khăn lắm mới nỗ lực xây
dựng được sẽ không còn gì cả, thế nên khi thấy mọi người chửi bới em, anh đau lòng nhưng lại không dám lên
tiếng. Bây giờ em đã có niềm hạnh phúc riêng, anh chúc phúc cho em. Anh đã từng yêu em, anh cũng tin rằng em
đã từng yêu anh, buông tha cho anh…”
Tần Dịch đọc đi đọc lại bài đăng của mình rồi đưa cho luật sư xem.
“Cậu như thế này… trông thì như xin lỗi nhưng thực tế là đang ép cung đẩy! Một mặt chứng thực quan hệ giữa cậu
và Cảnh Thiên, mặt khác cũng chứng thực việc sau lưng Cảnh Thiên có chỗ dựa. Cậu làm vậy không những không
thể ra ngoài được mà còn gây khó khăn rất lớn đối với việc giảm nhẹ mức phạt sau này. Cậu chắc chắn muốn làm
vậy chứ?”
Tần Dịch vừa lau viền mắt đỏ hoe vì khóc vừa nói: “Anh không nhận ra rằng cô ta đã hoàn toàn không thèm để ý
đến chuyện sống chết của tôi rồi sao? Bây giờ xưởng bánh xảy ra chuyện, rất có khả năng mẹ tôi đã bị bắt rồi, tôi
không thể trông chờ vào ai được nữa, chỉ có thể ép cô ta thôi. Tôi muốn để Ỷ Di trở thành hậu thuẫn cho tôi. Tôi
muốn để họ lên tiếng bất bình thay tôi. Tôi muốn để họ hiểu ra rằng tôi là người bị hại. Chỉ vì sau lưng Cảnh Thiên
có đại gia, là đại gia của cô ta cố tình hãm hại tối nên tôi mới bị bắt vào đồn cảnh sát. Cho dù thế nào thì tôi cũng
phải liều một phen.”
Luật sư đáp: “Nhưng… việc cậu uy hiếp Tiểu Ngô là thật, thuê người đâm em trai cô ta cũng là thật, cho dù cậu đăng bài như thế này
lên, fan của cậu đi gây chuyện, tòa án cũng chi chấp nhận chứng cứ mà thôi.”
“Cái đó tôi không quan tâm, tóm lại là, chỉ cần tôi khăng khăng chuyện này do một tay Cảnh Thiên lên kế hoạch, đến việc của Tiểu
Ngô cũng là bọn họ tự biên tự diễn là được. Bây giờ chi có vụ và lên đầu cô ta thì cô ta mới chịu ra tay cứu tôi thôi.”
Nói xong, Tần Dịch ấn nút đăng bài lên Weibo.
Gần như là ngay khi bài đăng được đăng lên, phần bình luận đã xuất hiện hiện tượng lag.